Kỳ thật hôm nay cãi nhau, cô có thể nhìn ra, anh rất tức giận, thậm chí
không có sự trấn định và bình tĩnh, mà cô đến cuối cùng, cũng không so đó
cái gì, so đo chính là, lúc cô không suy nghĩ mà nói lời chia tay, một câu
giữ lại anh cũng không nói.
Ai cũng không chịu nhượng bộ.
Lúc cô ăn xong, đã là 11 giờ, mưa không có dấu hiệu dừng lại.
Cô ngây ngốc một lúc, đã là 11 giờ 30, mưa cũng không có dấu hiệu
dừng lại.
Sự tức giận cũng đã tiêu tán hoàn toàn, đã gần 12 giờ, mưa cũng
không có dấu hiệu dừng lại.
……
Tính sai!
Đoán chừng cơn mưa này mưa suốt đêm……
Nếu biết trước vừa rồi đã mượn ô của anh nhân viên cửa hàng đi về.
Cuối cùng Nhan Tiêu hết kiên nhẫn, đứng lên xoay người, lại thấy
nhân viên cửa hàng ngồi ngủ ở trên ghế, lập tức cảm thấy chân tay có chút
luống cuống, nếu bây giờ đánh thức anh ta mượn ô, có thể có chút mạo
muội hay không?
Nhưng nếu vẫn chờ như vậy, thời gian càng ngày càng muộn, trong
lòng Nhan Tiêu càng ngày càng hoảng……
Nhan Tiêu thật cẩn thận đi qua, đang định nhẹ nhàng gọi nhân viên
cửa hàng một tiếng, bỗng nhiên lại nhìn thấy cửa kính mở ra.
Đêm hôm khuya khoắt còn có người mạo hiểm mưa to đi đến siêu thị?