Nhan Tiêu cảm thấy tò mò quay đầu lại, lúc sau thấy rõ lại ngẩn ngơ
một chút.
Hoắc Trạch Tích đứng ở cạnh cửa, cũng không đi vào hoàn toàn, ánh
sáng hơi tối, một nửa mặt anh ở trong bóng tối, giống như phác thảo hình
dáng bằng nét mờ, không nhìn rõ vẻ mặt.
Hình dáng thon dài cao ngất, lặng im lại yên ổn, phảng phất giống như
được sống lại sau cơn mưa ban đêm.
Rõ ràng chỉ không nhìn thấy có hai tiếng, Nhan Tiêu lại cảm thấy xa
cách đã lâu, lâu đến nỗi cô không biết nên mở miệng như thế nào, đối mặt
như thế nào.
Cố gắng thu lại cảm xúc trong mắt, Hoắc Trạch Tích dời ánh mắt,
“Còn không đi?”
Giọng nói lạnh như băng không một chút độ ấm, Nhan Tiêu nghe thấy
bỗng nhiên muốn khóc, anh vẫn tới tìm cô.
Cô không nói chuyện, đi qua, Hoắc Trạch Tích cố tình không nhìn cô,
mặt khác che ô qua.
Nhan Tiêu chú ý tới anh rõ ràng có mang ô, cả người lại có vết nước.
Nơi này cách nhà ít nhất hai trạm xe buýt, cô lại không mang điện
thoại lại không hay đến chỗ này, tại sao anh lại tìm được?
Nhan Tiêu muốn ngẩng đầu hỏi anh, lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, có
vài phần mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, lập tức không nói ra được cái gì.
Hai người che ô, ở giữa cách ra một đoạn rất dài.
Không gian im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.