Không thấy trả lời, Nhan Tiêu thật cẩn thận đứng ở chỗ đó, không dám
tới gần một bước, cũng không rời đi được, một chút cô cũng không muốn
khóc, nhưng không nhịn được mà nức nở.
Hoắc Trạch Tích đứng dậy ngồi ở mép giường, Nhan Tiêu chỉ nhìn
thấy trong ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng của anh.
Giọng nói anh âm trầm, chậm rãi nói: “Người phải đi, không phải là
em?”
Nhan Tiêu muốn nói xin lỗi, lại chợt nhớ lại cái gì, sửa miệng: “Vậy
anh tha thứ cho em được không?”
Tay anh đỡ trán, sau một lúc lâu mới nói, giọng nói có chút mệt mỏi:
“Hiện tại đã khuya, anh rất mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Từ đầu tới đuôi, thậm chí một ánh nhìn anh cũng không cho cô.
Trong lòng Nhan Tiêu cảm thấy căng thẳng, nếu buổi tối hôm nay
không thể nói rõ ràng, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Nghĩ, cô lại hít sâu một hơi hồi phục lại tâm trạng, dùng giọng điệu
bình tĩnh nói:
“Gần đây em không thể khống chế được mà hay nghi ngờ, biết rõ kia
chỉ là do em đoán, nhưng em càng làm cho bản thân không muốn nghĩ đến,
là sẽ càng nhớ tới, em không dám nói cho bất kỳ ai, nhưng mà……”
Cô nói, bỗng nhiên nghẹn ngào, giọng nói mang theo sự chịu đựng
nức nở nói: “Nhưng mà em thật sự quá mệt mỏi, em cảm thấy em không
còn là bản thân mình nữa…… Em một chút cũng không nghĩ như vậy, anh
nói, có phải em bị bệnh hay không? “
Cô nói xong, che mắt lại không nói nên lời.