NGHIỆN NGỌT (NGỌT ẨN) - Trang 412

Đi trong chốc lát, góc váy của Nhan Tiêu bị ướt, cô sửng sốt, bỗng

nhiên không nhịn được thấy mũi đau xót.

Anh đã tìm cô bao lâu mà cả cơ thể đều ướt đẫm?

Đi đến dưới lầu, Nhan Tiêu im lặng, nhìn vào bóng dáng anh đi phía

trước.

Lúc sau về nhà, cũng không nói lời dư thừa, từ đầu đến cuối Hoắc

Trạch Tích không nhìn cô, tắm rửa xong rồi đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Nhan Tiêu ngủ ở trên giường, mặt chôn ở gối, trong lòng cảm thấy

khó chịu không nói nên lời.

Cảm thấy áy náy, nhưng sự sợ hãi nhiều hơn, cô không hiểu chuyện

như vậy, còn nói lời chia tay, có thể anh vẫn luôn như vậy không để ý đến
cô hay không, có thật sự phải rời đi hay không……

Rốt cuộc nhịn không được, cô nhấc đầu khỏi cái gối do khóc mà ướt

sũng, xuống giường ra khỏi phòng.

Đẩy cửa phòng Hoắc Trạch Tích ra, anh đã ngủ, bên trong có ánh đèn

mỏng manh mờ nhạt, lúc anh ngủ thích bật đèn bàn.

Ánh đèn có chút tối, cơ hồ không thấy rõ phòng, Nhan Tiêu đứng ở

cạnh cửa, còn chưa nói lời nào, đã bắt đầu nghẹn ngào.

Vốn là chưa ngủ, Hoắc Trạch Tích nghe được tiếng cô mở cửa, lại

nghe được tiếng nức nở, trầm mặc một lát, hỏi: “Khóc cái gì?”

Nhan Tiêu nói từng chữ không rõ, nói chuyện cũng sụt sịt, lúc lâu mới

hỏi: “Anh, có phải anh không cần em hay không?”

Trong phòng rất yên tĩnh, giọng nói thút tha thút thít của cô rất rõ

ràng, trong bóng tối, anh không nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.