“Những con chim đó sẽ trả thù em, những con chim đó đang kéo nhau
xuống dưới!!”
“……Em nghĩ quá xấu cho chúng rồi.”
Nhan Tiêu còn nghi thần nghi quỷ mà ngẩng đầu nhìn, đám chim kia
tiếp tục ríu rít.
Hoắc Trạch Tích chống đỡ một chút, Nhan Tiêu đột nhiên ôm lấy đầu
của anh: “Đi mau đi mau!”
Hoắc Trạch Tích giận: “…… Tay em che mắt của anh!”
“Em sợ chúng nó đậu trên đỉnh đầu anh!”
“……”
Nhan Tiêu nhịn không được: “Mau bỏ em xuống!”
Hoắc Trạch Tích không buông tay, Nhan Tiêu lại đánh bả vai anh:
“Mau!”
Anh bất đắc dĩ, thoáng ngồi xổm thả cô xuống dưới, Nhan Tiêu vội
vàng nắm tay anh rồi chạy nhanh.
Ngay từ đầu Hoắc Trạch Tích chưa kịp ứng phó đã bị cô kéo chạy
được vài bước, sau đó Nhan Tiêu càng chạy càng hăng hái, anh nhìn nhịn
không được cười, cũng chầm chậm chạy theo cô.
Quay đầu nhìn anh, Nhan Tiêu chậm rãi nghĩ lại chuyện vừa rồi, đột
nhiên không nín được cười ra tiếng, vừa chạy vừa cười, cười đến rơi cả
nước mắt, cuối cùng cũng nắm tay anh thả chậm bước chân.
Hô hấp không đều, Nhan Tiêu túm chặt anh, đầu dựa vào ngực anh,
cúi đầu thở dốc điều chỉnh hô hấp.