Nhan Tiêu tiến lên, tươi cười: “Chào bà nội!”
Bà nội có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc vài giây, mới đánh giá Nhan
Tiêu một chút, lại cười gật đầu.
Thời tiết oi bức, âm u giống như trời muốn đổ mưa, Nhan Tiêu đi đến
sau xe lăn, cúi đầu nói: “Bà nội, bên ngoài trời sắp mưa, cháu đẩy bà đi vào
được không?”
Bà nội cười đồng ý, Nhan Tiêu thong thả đẩy xe lăn, Hoắc Trạch Tích
đi ở phía sau.
Trong phòng còn có một dì để chiếu cố bà, ở một bên giúp bọn anh lấy
nước.
Phòng khách có một cửa sổ sát đất, tầm nhìn trống trải, thấy phong
cảnh bên ngoài, trời sắp mưa.
Bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ, có một bộ dụng cụ pha trà, màu xanh
nhạt men sứ, rất đẹp và tinh xảo.
Bà nội Hoắc tìm Nhan Tiêu nói chuyện, lại không dò hỏi được vấn đề
gì, chỉ nói cảnh vật trong núi, các cô đang nói chuyện, Nhan Tiêu phát hiện
Hoắc Trạch Tích đi đến bộ dụng cụ pha trà bên cạnh bàn trang điểm.
Ấm tử sa* nấu nước, lọc lá trà, hâm chén trà……
Động tác của anh rất chậm, yên tĩnh nhưng rất chuyên chú.
Giống như là một nghi thức cố định rất chuyên nghiệp, lại rất thành
thạo.
Nhan Tiêu nhìn thấy hơi sững sờ, bà nội nhìn theo ánh mắt cô, cười
cười: “Mỗi lần nó tới đều phải pha một ấm trà.”