Bàn tay cô luồn vào quần áo anh vừa kéo vừa thổi, luồn từ bụng đến
ngực, quần áo bị kéo lên, lộ ra một vùng eo của anh, Hoắc Trạch Tích nhìn
cô: “Chơi trò lưu manh?”
Vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, anh vừa nói như vậy, Nhan Tiêu lập
tức đùa dai sờ soạng ở trên người anh, hừ lạnh: “Đại gia ta còn muốn chơi
với ngươi!”
Hoắc Trạch Tích vươn một bàn tay, nhàn nhạt nói: “Sờ một chút cho
một trăm.”
Nhan Tiêu: “……” Đúng là đầu óc thương nghiệp!
Cô thổi rất chậm, một chút một chút, động tác cũng nhẹ nhàng dịu
dàng, Hoắc Trạch Tích nằm, bị cô làm cho rất buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Nhan Tiêu cho rằng anh nghỉ ngơi, kết quả thổi xong anh cũng không
có động tác, nhẹ nhàng gọi một tiếng, cũng không trả lời.
Ngủ rồi……
Đại khái là buổi sáng ngày hôm nay chạy xe, mệt mỏi.
Nhan Tiêu không có đánh thức anh, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng,
đi về phía cửa.
Vừa rồi làm bánh táo đỏ cũng rất được, đặt ở trên bàn, hương táo tỏa
ra rất ngon.
Trong phòng lại không thấy bóng dáng bà nội, Nhan Tiêu nhìn về phía
dì đứng bên cạnh: “Bà nội đâu?”
“Về phòng ngủ trưa.”