Cô lấy một miếng bánh ăn, hương vị cũng không tệ lắm, có chút nóng,
vừa ăn cô vừa hà hơi, ngồi trong chốc lát, cảm thấy thật sự rất nhàm chán,
lại đi đến phòng ngủ Hoắc Trạch Tích đợi.
Anh nằm ngủ ở trên ghế, nhìn qua có chút thích ý, Nhan Tiêu ngồi ở
một bên chơi điện thoại, lại đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa rơi, nghĩ thầm thời
tiết vì sao lại oi bức như vậy.
Ngày thường không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa lại hoàn toàn xa
lại với hoàn cảnh chỗ này, Nhan Tiêu ngồi một lúc lâu cũng không có buồn
ngủ, lại ngồi nhìn Hoắc Trạch Tích ngủ.
Nhưng mà nhìn kỹ…… Trên trán anh rất nhiều mồ hôi.
Nóng như vậy?
Nhan Tiêu lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi cho anh, anh cau mày, không
biết có phải nằm mơ thấy cái gì hay không.
Ghế nằm bên có một cái quạt hương bồ*, Nhan Tiêu lấy một cái ghế
nhỏ đến, ngồi ở bên cạnh anh, giúp anh quạt, cô quạt rất nhẹ nhàng chậm
chạp, liên tục dịu dàng.
*)Quạt hương bồ: quạt được làm bằng lá cây hoặc giống kiểu quạt
được làm bằng bẹ cau giống Việt Nam.
Lông mày anh dần dần thả lỏng, Nhan Tiêu nhìn cười, ngón tay mơn
trớn ấn trên mi tâm của anh.
Bỗng nhiên anh giật mình, lẩm bẩm nói: “Bà nội……”
Giọng nói nhỏ có chút mơ hồ, nhưng Nhan Tiêu nghe thấy, anh còn
nói một câu “Rất xin lỗi”.
Có ý gì? Coi cô như bà nội của anh?