Nhan Tiêu mông lung buồn ngủ rất nhanh tỉnh táo lại, lần đầu tiên một
mình ở sân bay chờ xe buýt vào đêm khuya, cảm giác rất đặc biệt, nơi xa
nhìn thấy máy bay bay lên, ánh sánh ở trong đêm tối lập lòe nhạt nhòa,
trong lòng cảm thấy rất yên tĩnh.
Lần đầu tiên ngồi máy bay một mình đến thành phố xa lạ này, chỉ để
nhìn thấy một người.
Đã 9 giờ rưỡi, thành phố vừa mới bắt đầu về đêm, ra đại sảnh, thấy
bên ngoài có ngọn đèn dầu màu hồng, ngựa xe như nước, ồn ào náo động
xa lạ người đến người đi.
Gọi được một chiếc xe taxi, cô lên xe sau đó nhìn phong cảnh ngoài
cửa sổ, lại nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tài xế nhìn thấy Nhan Tiêu không mang theo hành lý gì, nói chuyện
nhưng nhìn hành động hình như là lần đầu tiên tới đây, nhàn hạ tùy ý nói
chuyện phiếm: “Cô gái đi đến đây tìm người?”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ cũng ngang tầm
chú của Nhan Tiêu, câu gọi “Cô gái” khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy khá
thân thiết, kinh ngạc hỏi: “Tại sao chú biết?”
Tài xế cười cười, không trả lời hỏi lại: “Tới tìm bạn trai?”
Bác tài xế quả thật liệu sự như thần, Nhan Tiêu muốn giơ ngón cái lên,
cười kinh ngạc cảm thán: “Làm sao chú biết được?”
“Lái xe lâu rồi, người lên xe là trạng thái gì, muốn làm gì, có đôi khi
rất nhanh là có thể nhìn ra.”
Nghe ông nói như vậy, Nhan Tiêu nghĩ thầm đây mới chân chính
là“Tài xế già”.