NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 147

− Gì cơ?
Tuấn Ngọc trêu già:
− Anh biết em sẽ đến, nhưng thái độ của em, anh chẳng thích tí nào.
− Đưa thuốc mau lên, anh là thằng đôn mạt.
− Tiền. Anh đâu có đi nhặt hay xin ai thuốc này, mắc lắm đó em.
Bực mình, Vân Trúc mở ví rút xấp bạc ném ngay vào người Tuấn Ngọc, cô
nói như hét.
− Mau lên!
− Từ từ đã em.
Anh ta chậm rãi cúi nhặt tiền xếp cho ngay thẳng và đi lại mở tủ lấy cái bọc
nhỏ, đổ lên tờ giấy bạc.
− Lại đây.
Vân Trúc riu ríu bước lại, Tuấn Ngọc cười khẽ bật quẹt. Như cái máy Vân
Trúc cúi xuống hít mạnh mùi khói thuốc huyền hoặc, 2 mắt cô nhắm lại đê
mê.
− Thế nào?
Vân Trúc mở mắt ra, hắn đang ôm cô ve vuốt. Vân Trúc không muốn
chống cự, cô để mặc hắn dày vò mình. Thật khuya, Vân Trúc về nhà với 1
mẩu thuốc dành cho buổi sáng.
Minh Hiến lặng lẽ mở cửa cho vợ vào. Vân Trúc cúi gầm mặt đi vào phòng,
anh nắm vai cô lại:
− Chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi.
− Em đang mệt lắm. Ngày mai hãy nói.
− Không, anh muốn nói chuyện bây giờ.
Anh lôi cô lại ghế, ấn ngồi xuống.
− Anh không bao giờ muốn chúng ta chia tay đâu, anh già rồi và muốn có 1
cuộc sống gia đình êm ấm. Chuyện anh và Thanh Nguyên là chuyện quá
khứ, còn bên ấy là những người ân, anh không thể xem họ là kẻ xa lạ.
− Thôi được, từ nay anh muốn gặp họ cứ gặp, được chưa?
Cô đứng lên đi về phòng thay quần áo, anh giúp cô mặc áo vào và ôm cô:
− Có làm gì hãy nghĩ đến con của chúng ta nghe em, anh đã lớn lên không
cha không mẹ nên anh hiểu buồn tủi lắm nếu như không có cha mẹ. Đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.