NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 183

lại và 9 giờ sáng mang gởi vào ngân hàng. Hơn 800 triệu, còn vàng vẫn để
ở nhà, trên lớp la phông.

Vậy là đã rõ. Minh Hiến được phóng thích. Người đón anh là Thanh
Nguyên và Nguyễn Duy. Thanh Nguyên ôm choàng lấy anh bật khóc:
− Em cứ tưởng sẽ không còn nhìn thấy anh.
Anh xúc động ôm ghì cô:
− Cám ơn em, Thanh Nguyên.
Đánh đu trên tay cha, thằng Đông không 1 lần nhắc đến mẹ.
− Mình đừng về nhà nghe ba, ở lại đây với ngoại, chị Thảo và mẹ Thanh
Nguyên.
− Mẹ .... Thanh Nguyên?
− Dạ, bé Thảo nói con và bé Thảo là chị em, con gọi ông bà ngoại thì phải
gọi mẹ Thanh Nguyên.
Minh Hiến xúc động hôn con:
− Ba đâu có tư cách để gọi như con, dù ba rất muốn.
− Sao vậy hả ba?
− Khi nào con lớn ba sẽ nói cho nghe.
− Ba ơi, vậy bây giờ mình về nhà nào?
− Về nhà mới, nhà cũ mình bán và giao cho người ta rồi. Đông, con có nhớ
mẹ Trúc không?
− Không, con ghét mẹ Trúc, mẹ làm cho ba ở tù.
− Không phải mẹ Trúc làm cho ba ở tù đâu, mẹ cũng đã chịu sự trừng phạt
cho những gì mình làm rồi. Con hiểu không, dù mẹ tốt hay xấu, mẹ Trúc
cũng là mẹ của con, người đã sinh ra con, cho nên con phải yêu thương mẹ.
− Dạ.
Cha con vòng quanh trên một hai con đường rồi về nhà, mọi thứ còn bề bộn
ngổn ngang. Dầu sao đến nơi ở mới, Minh Hiến cũng thấy nhẹ nhõm hơn
lưu lại căn nhà cũ, nhắc nhở anh những ngày hạnh phúc và tăm tối. Anh chỉ
mới ngoài thôi mà sao có cảm giác như người đã quá già.
− Anh Hiến.
Thanh Nguyên xuống xe, cô đi cùng bé Thảo vào, Minh Hiến vừa ngạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.