NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 39

Tôi chờ em, chờ em tóc ngã màu ...

Minh Hiến cứ đàn, đôi tay dịu dàng lướt trên phím đàn, nhưng tâm hồn anh
đang nghĩ về Thanh Nguyên, giờ này cô vui vẻ cùng Nguyễn Duy, cùng
bạn bè, còn anh với nỗi nhớ khắc khoải, nhưng càng muốn quên lại không
thể nào quên.
− Về đi nghen.
Thanh Nguyên nhảy xuống xe, cô hét to chào các bạn và Duy, Duy nhoài
người ra khỏi xe:
− Ngày mai gặp Thanh Nguyên ơi.
− Ừ.

Thanh Nguyên gần như lôi chiếc balô. Nặng quá. Cô bảo đừng mua nữa
Duy cứ mua. Bội cậu đi Tây Ninh hoài sao. Duy mua đến cả chục ký lô
mãng cầu khi xe chạy ngang núi và dừng lại. Những trái mãng cầu núi to,
gai nở mới nhìn đã muốn ăn, Duy còn mua cả trái thốt nốt chính và đường
thốt nốt, mùi thốt nốt thơm ngào ngạt. Đã vậy xe dừng ở Trảng Bàng ăn
bánh canh, Duy mua mấy bịch muối ớt và bánh tráng, đặc sản Trảng Bàng,
báo hại chỉ từ ngoài đường lôi vào nhà cũng muốn ngất ngư.
Còn đang hì hục bê, một bàn tay giữ tay Thanh Nguyên lại:
− Chú mang vào cho.
− Chú ... cám ơn.
Thanh Nguyên lẽo đẽo đi sau, cô không biết nói lời nào cả. Minh Hiến đi
chậm lại:
− Đi chơi núi chắc là vui lắm hả?
− Dạ .... vui. Ba má cháu có ở nhà chứ chú?
− Hôm nay mẹ cháu trực, còn ba cháu đi đám cưới rồi, tuy nhiên chú biết
cháu về nên đã nấu cơm, 1 lát chú cháu mình cùng ăn.
− Dạ.
− Cháu mua gì nhiều dữ vậy nè?
− Dạ, mãng cầu, đường thốt nốt với muối ớt.
− Thôi cháu vào nhà tắm rửa đi rồi ăn cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.