NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 41

− Không hề tội lỗi, nhưng người đời khó chấp nhận.
− Tại sao khó chấp nhận, cháu không sợ thứ dư luận nào cả, cháu sẽ sang
bằng tất cả, nhưng có lẽ chú chẳng bao giờ yêu cháu, cho nên chú cứ mặc
cháu đi.
Hình như toàn thân Thanh Nguyên đang run, 2 hàm răng cô đánh lô tô,
Minh Hiến ngạc nhiên:
− Cháu làm sao vậy Nguyên?
Bất giác anh đưa tay lên trán cô, sửng sốt:
− Sao nóng dữ vậy?
− Chú mặc kệ cháu.
Thanh Nguyên chạy vào phòng mình, đến ngạch cửa cô choáng váng quỵ
xuống, Minh Hiến hốt hoảng lao lại:
− Thanh Nguyên!
Cô ngã vào người Minh Hiến, mặt đỏ lựng, hơi thở như có lửa:
− Cháu ... chóng mặt quá.
Minh Hiến bế xốc Thanh Nguyên lên, anh đi nhanh vào phòng đặt cô nằm
lên giường:
− Cháu bị cảm rồi, vừa đi xa về lại dầm mình trong nước hơn cả tiếng đồng
hồ, chú gọi mãi chẳng chịu ra nữa.
Anh vội chạy xuống nhà mở tủ thuốc gia đình lấy chai dầu gió và thuốc.
Trở lên, anh xoa dầu vào chân tay cô, lấy mền trùm kín đến cổ, xong mới
rót nước, nói như ra lện:
− Chú đỡ cháu ngồi dậy uống thuốc, đừng có bướng bỉnh cứng đầu nữa.
− Chú ơi, cháu lạnh quá!
Quả thật, Thanh Nguyên đang run dù đang trùm cái mền dầy. Cô ôm chầm
Minh Hiến bật khóc:
− Chú đừng đi.
Minh Hiến vỗ về:
− 1 lát sẽ khỏi thôi mà.
− Ngày nay cháu đã leo núi hăng hái, còn vào hang gió, đi cáp treo, rồi lên
đỉnh lạy Bà. Nhưng cuối cùng khi cháu về nhà vẫn là nỗi đau, làm sao để
cháu quên chú hả chú? Cháu muốn quên chú như người ta dùng nước rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.