NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 42

sạch đi tất cả, bụi đường đã sạch trôi theo dòng nước, chỉ duy có chú tồn tại
mãi trong tim cháu. Lúc này đây, khi cái lạnh tràn ngập và cơn đau chợt
đến, cháu ôm được chú, trong nỗi đau và hạnh phúc có chú, cháu chỉ muốn
mình tan rã ra.
Nước mắt Thanh Nguyên giàn dụa, không còn ghìm được lòng, anh ôm
chầm lấy cô, ghì thật chặt vào ngực mình:
− Cháu cho rằng chú vui sướng lắm sao, khi nhìn cháu khổ sở vì chú. Chú
nào phải gỗ đá mà không biết rung động trước tình cảm của cháu dành cho
chú.
Cháu quay quắt chú cũng quay quắt.
− Chú ...
Thanh Nguyên dụi mặt vào anh, anh run run nâng mặt cô nhìn sâu vào đôi
mắt nhòa lệ:
− Thanh Nguyên!
− Dạ!
Anh cúi xuống môi cô, trút tất cả thương nhớ vào nụ hôn, 1 tình yêu cố đề
nén chợt nổ bùng mạnh mẽ. Bàn tay Thanh Nguyên bấu vào vai anh thật
chặt.
Anh không biết đau tý nào mà 1 tình yêu đến dữ dội như con sóng. Nụ hôn
lâu gần như ngộp thở ... Anh muốn rời xa, nhưng lập tức vòng tay nóng
bỏng giữ anh lại:
− Chú hãy ngồi yên, cháu muốn được mãi như thế này ... mà không
Nguyên không muốn gọi chú nữa, Minh Hiến, Minh Hiến.
Mắt cô nhòa lệ, miệng thì nở nụ cười. Cơn lạnh run cũng như bay đi. Lần
thứ cả 2 hôn nhau, Thanh Nguyên chợt nghe như toàn thân mình chảy tan
thành nước, trong niềm hạnh phúc vô cùng.
Chú!
Trưa nay gặp nhau ở Dạ Khúc chú nhé.
Nguyên.
Minh Hiến mỉm cười ấp tờ giấy lên ngực. Cả 2 bắt đầu hẹn hò, đưa đón,
tình yêu đang đầy mật ngọt. Thanh Nguyên hồn nhiên như con chim sơn ca,
anh trân trọng tình yêu của cô và không muốn cho chim sơn ca kia tắt đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.