NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 40

− Chú đói ăn trước đi.
− Chú đợi cháu. Tại sao chú cháu mình phải như người xa lạ vậy hả Thanh
Nguyên?
− Điều này ... chú thừa biết rồi mà, chú chọn cô Vân Trúc hay hơn là chọn
cháu.
Nước mắt Thanh Nguyên rưng rưng:
− Bộ chú nói cháu muốn như vậy lắm sao, vùi đầu vào việc học, hay đi
chơi hay đến với Nguyễn Duy, ở đâu và làm gì, cháu cũng không thể quên
chú. Cháu phải làm sao đây?

Thanh Nguyên bật khóc chạy lên lầu. Minh Hiến xốn xang buông giỏ xách,
anh nửa muốn chạy theo, nửa lại không. Thôi hãy cứ để cô bé khóc, rồi nó
sẽ quên.

Mở vòi nước cho chảy lên người, Thanh Nguyên cứ đứng im. Tim cô đau
đớn, chú nào có màng đến đau khổ của cô, nếu là Duy, nhìn thấy cô khóc
phải quýnh lên. Vậy mà mình cứ yêu chú, trái tim cứ hướng sai nhịp đập.
Hơn 1 giờ Thanh Nguyên vẫn ở trong phòng tắm, Minh Hiến sốt ruột đập
cửa:
− Thanh Nguyên, mới đi xa về đừng tắm lâu, coi chừng bị cảm lạnh.
− Hừm ... chú quan tâm hồi nào vậy.
Thanh Nguyên cứ để mặc cho nước chảy trên người cô. Mãi đến khi Minh
Hiến đập mạnh cửa lần nữa, cô mới lau khô mình, mặc quần áo đi ra.
Minh Hiến khe khẽ:
− Xuống ăn cơm đi, chú có chuyện muốn nói.
− Cháu không muốn ăn.
− Chú nấu thức ăn ngon lắm, nhưng ăn 1 mình không nổi.
− Chú ... đi rủ cô Vân Trúc cùng ăn.
− Thanh Nguyên!
− Chú cứ mặc cháu đi, rồi 1 ngày nào đó, cháu sẽ quên chú, đừng quan tâm
đến cháu, cháu ghét tình cảm chú cháu của chú. Tại sao vậy, yêu chú là tội
lỗi hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.