NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 1010

mỏi vô cùng, tóc mai tán loạn, vết nhăn trên trán sâu hơn ngày thường rất
nhiều, hiện nét tang thương.

“Ta đã trở về”, chàng trầm mặc nhìn một lúc lâu, khàn giọng nói ra bốn

chữ.

“Lần này, chàng đi lâu như vậy… Sém chút nữa ta không chờ được

chàng về…”, tôi muốn cười với chàng, nhưng hai hàng nước mắt lại lăn dài
xuống. Một câu chưa hết, đôi môi bị ngón tay chàng đè lại.

Ngón tay chàng khẽ run, vuốt ve đôi môi tôi.

“Sau này, ta sẽ mãi ở đây, ở bên cạnh nàng, không rời đi nữa”, ánh mắt

chàng nhìn tôi nóng rực, như đẽo như khắc, tựa như có chút thống khổ, lại
có một tình cảm nào đó tôi nhìn không thấu được giấu thật sâu bên trong.

Nhất thời, tôi ngây người, lạc trong mắt chàng.

Lẳng lặng ngửa đầu nhìn, dường như tôi chưa bao giờ phát hiện, năm

tháng đã ghi lại dấu vết trên gương mặt chàng.

Năm thành thân, chàng gần ba mươi, mười năm trôi đi như thoi đưa,

những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời chúng tôi đều chìm trong phân
tranh, hao mòn trong hung hiểm. May mắn duy nhất, là chúng tôi gặp được
nhau, mọi chuyện còn chưa quá muộn.

Ngay trước khi đôi môi nóng bỏng của chàng đoạt mất toàn bộ thần trí

của tôi, tôi hoảng hốt nhớ lại một chuyện vô cùng quan trọng.

“Đi theo ta, ta dẫn chàng đến một nơi…”, tôi vội kéo tay áo chàng.

Chàng che miệng tôi lại, ôm tôi vững vàng trong ngực, dịu dàng nói,

“Nhỏ giọng thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.