NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 137

Song còn có một thứ nhanh hơn, là một bức tường chắn, bức tường sắt

với ánh sáng lành lạnh giống như thần binh trên trời giáng xuống, kêu lên
leng keng.

Năm hộ vệ mặc giáp chợt hiện thân, hành động nhanh như chớp, trường

đao ra khỏi vỏ như vũ bão che trước ngựa Tiêu Kỳ, ngăn vòng tấn công đầu
tiên.

Tấn công không thành, sáu tên thích khách lúc này biến trận phá vòng

vây.

Chúng hộ vệ chợt thét lớn, vứt bỏ khiên chắn, ánh đao loang loáng, tạo

thế bao vây đánh nhau với thích khách.

Chợt có tiếng ngựa phẫn nộ hí dài, âm thanh xuyên thấu tầng trời, Tiêu

Kỳ thúc ngựa xông ra đánh.

Hai tên thích khách kêu lên, phi thân đuổi theo, những thích khách còn

lại đều liều mạng gặp ai là giết, nhiều chiêu ta thua địch cũng mất, kiên
quyết bám lấy đám hộ vệ, mở một đường máu cho hai thích khách kia.

Hai người kia một trái một phải lao tới bên cạnh Tiêu Kỳ, thương sắt

quét ngang, muốn đâm Tiêu Kỳ ngã ngựa.

Ai cũng không thấy rõ một khắc kia, cái chết đến như thế nào.

Chỉ thấy trong trận chợt có một luồng sáng xuất ra, chói mắt người nhìn.

Kiếm của thích khách là máu tươi ba thước, kiếm của tướng quân là một

luồng sáng lạnh khắp mười bốn châu.

Sau khi luồng sáng kia xuất hiện, Tiêu Kỳ cả người lẫn ngựa phóng qua,

gió thổi áo tung bay, trường kiếm sáng như tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.