NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 154

Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động, cổ họng ngọt ngọt, một ngụm

máu tươi phun ra, trước mắt tôi chợt biến thành màu đen.

Lại thấy trong chớp mắt này Tiêu Kỳ giục ngựa xoay người lại, kiếm

trong tay giương cao, một luồng sáng lạnh xé trời giáng xuống!

Đầy trời là mưa máu, đầu hán tử râu quai nón bay lên không.

Tiêu Kỳ thúc ngựa, lao qua cơn mưa máu, tua trắng trên mũ sắt chuyển

đỏ.

Một màn trước mắt kinh tâm động phách lại khiến lòng tôi run lên, yếu

ớt gắng sức ngẩng đầu mỉm cười với hắn.

Lại có một nguồn nhiệt nóng xông lên cổ họng, tôi không kịp nén, phun

ra một ngụm máu nữa, trên áo đã thấm màu đỏ tươi.

Hạ Lan Châm lui tới bên cạnh đầu cầu, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, một

tay giữ tôi, một tay cầm đao.

Từ trên đầu cầu nhìn xuống, một thân ảnh đang tiến tới trên con đường

nhỏ.

Tôi lảo đảo muốn ngã, bị Hạ Lan Châm một tay đỡ lấy, không còn sức

lực để đứng nữa.

“Ngươi không phải muốn đánh một trận với ta sao?”, Tiêu Kỳ nhảy

xuống ngựa, chậm rãi cầm kiếm, hé môi cười lạnh, “Tiêu mỗ đã ở đây, một
mình một ngựa tới”.

Ánh nắng giữa trưa chiếu vào lưỡi kiếm của hắn, sát khí lành lạnh, không

dám nhìn gần.

Quanh thân hắn đẫm máu, toàn thân nghiêm nghị tỏa ra sát ý vô tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.