NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 182

Trong thời gian ngắn, lòng tôi chấn động, hoảng hốt nhớ lại màn khao

quân trên Triêu Dương môn năm ấy.

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy hắn uy nghi lẫm liệt, khí phách cái thế, kể từ lúc

đó cái tên Dự Chương Vương Tiêu Kỳ đã trở thành một truyền kỳ trong
lòng tôi.

Đến lúc gả cho hắn, ba năm tôi đã tự nhủ, tôi chỉ biết mình gả cho một

anh hùng vững tâm như sắt đá, ngoài ra không hề biết gì về hắn nữa.

Từ khi gặp lại ở Ninh Sóc, trải qua sinh tử, tận mắt thấy hắn giết địch

mới biết uy danh hiển hách kia đều là nhờ máu nhuộm.

Cho đến lúc này, hắn đứng trước mặt tôi lại nói mọi sự một cách nhẹ

không, tựa như chuyện phiếm giữa hai vợ chồng. Trong lúc phất tay, gió
mây đã sớm đổi dời, bố trí ván cờ khổng lồ sâu xa này… Chỉ sợ biên cương
thiên triều, Vương đình Đột Quyết, bá tính hai nước đều đã bị đưa vào thế
cờ, không biết vận mệnh bao người sẽ bị thay đổi.

Một anh hùng, vĩnh viễn không thể làm được hết thảy những chuyện này.

Tôi chợt có cảm giác bừng tỉnh đại mộng.

Người đứng trước mặt tôi giờ khắc này không còn chỉ là một anh hùng

trên chiến trường mà là một Vương gia lật mặt như cắt, bàn tay như mưa,
nắm giữ binh quyền; là danh tướng, cũng là quyền thần, thậm chí, trong
đáy lòng tôi mơ hồ còn có một loại ảo giác, tựa như đoán được hắn oai
phong một cõi, thèm muốn thiên hạ.

Ý niệm này đột nhiên hiện lên trong đầu làm tôi hoàn toàn chấn động,

trong thâm tâm không ngừng kích động.

“Anh hùng nên như thế…”, tôi tự đáy lòng cảm thán, gần như khen ngợi

những mưu tính sâu xa này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.