NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 195

Nhìn những tỳ nữ nơm nớp lo sợ trước mắt, lại suy nghĩ tới hoàn cảnh

của mình, tôi không khỏi cúi đầu cười khổ.

Đều là những nữ tử thanh xuân, mạng người khác như con kiến, cố gắng

cầu sinh, tôi có lý do gì mà vứt bỏ?

Sau khi bị thương, tôi chưa từng xuống giường, mỗi ngày đều được

người hầu lau người, đã lâu chưa tắm rửa.

May là phương bắc trời lạnh, nếu trời nóng e là không chịu đựng được.

Mấy ngày nay tôi cũng chưa từng soi gương, không biết bản thân đã biến

thành bộ dạng ra sao.

Cho dù người thân gạt bỏ tôi, người khác không thương tôi… Tôi vẫn

phải tự yêu quý chính mình.

Hơi nước bốc lên, tôi khẽ ngửa đầu mà cười, để hơi nước đọng lại trong

mắt.

Ai cũng sẽ không thấy được nước mắt của tôi, chỉ thấy được nụ cười

giống như những ngày sau đại hôn – những ngày ấy tôi làm cách nào để
cười thì hiện tại cũng cần làm như thế.

Không còn nước lấy từ suối nước nóng, thả hoa lan, dầu hương, chỉ một

thùng gỗ đơn giản, nước nóng hầm hập cũng đủ tắm rửa thanh tân.

Rửa sạch cát bụi, tứ chi cảm thấy nhẹ nhàng, toàn thân thoải mái.

Thấy thị nữ mang quần áo tới, tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên

cười. Từng chiếc gấm vóc sặc sỡ, hoa lệ khác thường, tôi lại chẳng muốn
mặc bộ nào.

“Quần áo này là ai chuẩn bị?”, tôi tiện tay vén lên một bộ váy đỏ viền

vàng, lại nhìn vòng tay phỉ thúy trên khay, giật mình cười nói, “Mặc như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.