NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 208

Nghe Ngọc Tú nói, Tiêu Kỳ bận việc quân, rất ít khi thân cận nữ nhân,

Hạnh Nhi và Ngọc Trúc kia tuy có được thị tẩm nhưng không có danh
phận, chẳng qua họ cậy tôi ở Huy châu xa xôi, trong phủ không còn nữ
nhân nào khác liền tự cho mình làm chủ, mong mỏi sau này được làm trắc
phi, giúp người nhà thăng quan tiến chức.

Tôi suy nghĩ, lấy danh vị và tuổi tác của Tiêu Kỳ, trước khi tới Ninh Sóc

hẳn cũng đã có thị thiếp khác. Song tôi chưa từng nghe nói hắn có con nối
dòng. Tôi hỏi Ngọc Tú, Ngọc Tú cũng là đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên không
biết tôi có ý gì.

Tôi cười khổ, cũng hay, cuối cùng là không có con nối dòng. Sinh ra ở

Hầu môn, cung đình, những thứ khác chưa từng thấy nhiều nhưng tranh
đoạt tình cảm thì tôi đã vô cùng quen thuộc.

Trong phòng yên lặng như tờ, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng. Lư

Băng kia mồ hôi đầm đìa quỳ trên mặt đất, thần sắc ngạo mạn lúc đầu đã
hoàn toàn không thấy nữa.

Tôi đặt chén trà xuống, chậm rãi lên tiếng: “Có chuyện gì cầu kiến bổn

cung?”.

Nàng chấn động, vội vã khấu đầu nói: “Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ phụng

mệnh Vương gia đưa hai vị cô nương tới đây nhận tội, chờ đợi trách phạt”.

“Bổn cung đã bao giờ nói sẽ trách phạt chưa?”, tôi khẽ mỉm cười, “Lời

này nghe thực kỳ lạ”.

Nhìn ánh mắt Lư Băng lóe lên, nụ cười của tôi càng rõ, “Nếu là như vậy,

bổn cung cũng không dám tha thứ, ngươi dẫn người về đi”.

Sắc mặt Lư Băng kia lúc trắng lúc xanh, chần chờ một chút, cắn răng

nói: “Lão nô hồ đồ, Vương gia vốn là để cho hai thị tỳ tới hầu hạ Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.