NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 226

Từ sau đêm hôm ấy, chàng không tiếp tục có những cử chỉ cợt nhả mạo

phạm nữa, thi thoảng có thân thiết nhưng cũng không vượt quá khuôn phép.

Ngay cả Ngọc Tú cũng từng đỏ mặt hỏi tôi vì sao Vương gia không ngủ

lại.

Các nàng không hiểu được, nhưng tôi thì hiểu rõ. Tiêu Kỳ chẳng qua là

đang đợi. Chàng là một người quá kiêu ngạo, không chịu đựng được dù chỉ
một chút thiệt thòi miễng cưỡng – điểm này, chúng tôi sao mà giống nhau.
Chàng đang chờ tôi cam tâm tình nguyện, xóa sạch bóng dáng của người
khác, như lời chàng từng nói: “Giữa chúng ta không có thêm người khác
nữa”.

Tôi thẫn thờ đứng ở hành lang, trong lòng buồn rầu, không phân biệt rõ

tâm tình.

Tiêu Kỳ sẽ không hiểu, đó không phải là người khác, đó là Tử Đạm…

Có quá nhiều loại tình cảm giữa tôi và Tử Đạm, mặc dù vứt bỏ tình yêu
nam nữ, chúng tôi vẫn là huynh muội, là tri kỷ, là những người cùng chung
sống trong năm tháng tốt đẹp kia. Mặc dù dùng một từ “người ngoài” có
thể xóa sạch mọi thứ, song những thứ đã khắc ghi vào sâu trong trí nhớ, chỉ
e là cả đời này cũng không lau đi được.

Giờ ngọ vừa qua, đang muốn nghỉ ngơi chốc lát lại thấy một tỳ nữ vội

vàng đi tới: “Khởi bẩm Vương phi, Vương gia vừa mới về phủ, mời Vương
phi lập tức tới thư phòng”.

Tôi giật mình, kể từ khi tới đây tôi còn chưa đặt chân tới thư phòng

chàng một bước, trong bụng bất giác thấp thỏm.

Tôi không kịp trang điểm, chỉ vén tóc mai lên, vội vã đi. Dọc đường tâm

tư bất định, mơ hồ cảm giác được có chuyện xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.