NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 228

Tiêu Kỳ cười lắc đầu, “Chính mình lỗ mãng còn nói người khác vô lễ,

nào có ai không nói đạo lý như vậy?”.

Tôi nhướng mày, “Ta tới gặp phu quân của mình lại cần nhượng lễ với

ai?”.

Tiêu Kỳ nghe được lời này, trong mắt ngập tràn ý cười, nắm lấy tay tôi,

dẫn tôi tới trước bức địa đồ lớn kia.

“Đây là địa đồ nước ta?”, tôi mở to mắt, bị hấp dẫn bởi diện tích rộng lớn

của đất nước.

Tiêu Kỳ cười nhạt, đưa tay lên chỉ địa đồ, ngạo nghễ nói: “Đây là núi

sông ta ngựa chiến nửa đời, trăm vạn tướng sĩ thủ vệ cùng khai phá”.

Tôi bị thần sắc của chàng làm cho kinh sợ, giờ phút này Tiêu Kỳ mơ hồ

có thái độ thèm thuồng Long ỷ. Nhìn theo tay chàng chỉ, giang sơn trùng
điệp phồn hoa trên địa đồ kia làm tôi kích động, im lặng một lúc không nói
gì.

Mấy ngày nay, mặc dù ngay cả một chút tin tức mong manh tôi cũng

không nghe được, nhưng tôi lại có cảm giác hồi hộp lo lắng khác thường.
Những tướng lĩnh vội vàng ra vào kia, suốt ngày suốt đêm nghị sự, còn có
tấm địa đồ lớn này… Lúc này tôi biết chắc đã có chuyện xảy ra.

Tôi mới đến Ninh Sóc được hơn một tháng, cuộc sống an bình không

màng danh lợi đã vô tình tìm tới, lúc này nghĩ đến khiến tôi thẫn thờ.

Tôi thở dài, ngước mắt nhìn về Tiêu Kỳ, đợi chàng lên tiếng.

Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn tôi, “Nàng còn nhớ Ôn Tông Thận chứ?”.

Tôi ngạc nhiên, không dự liệu được chàng lại nhắc tới cái tên này – Hữu

tướng đương triều, quyền thần sánh vai cùng phụ thân, người duy nhất dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.