NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 230

Tháng năm nơi biên cương, thật không ngờ lại cho tôi cảm giác rét lạnh.

Tôi nghe Tiêu Kỳ kể sơ qua từ đầu tới cuối án của Ôn tướng, đầu ngón

tay lạnh như băng, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.

Vốn tưởng rằng Từ Thụ đền tội, Hạ Lan thua chạy, hết thảy nguy cơ đều

đã qua – nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới, đó mới chỉ là khởi đầu của một
tràng giết chóc.

Thái tử kiêu căng không tài không đức đã sớm khiến Hoàng thượng thất

vọng. Cô cô mặc dù kết tóc cùng Hoàng thượng từ thuở nhỏ nhưng không
được yêu thương nhiều. Bao năm qua, Hoàng thượng vẫn luôn chỉ sủng ái
Tạ Qúy phi, thiên vị Tử Đạm, Đế hậu mỗi ngày một xa cách, làm Hoàng
thượng càng lúc càng muốn phế vị. Hiện tại Tạ Qúy phi ốm chết, Tử Đạm
bị trục xuất, bên trong có cô cô tham gia chính sự, bên ngoài phụ thân
chuyên quyền, mà hôn nhân của tôi với Tiêu Kỳ đã giúp cho quyền thế của
dòng họ Vương như mặt trời ban trưa.

Hoàng thất tranh giành cùng ngoại thích, Tiêu Kỳ trở về từ phía bắc sẽ

thành xu thế nước lửa. Hoàng thượng cuối cùng cũng hiểu được đôi cánh
của Thái tử đã thành. Chuyến này thả hổ về rừng, bốn mươi vạn đại quân
cùng sáu quận phương bắc đều nằm trong tay Tiêu Kỳ, một khi có chàng,
dòng họ Vương không thể bị dao động.

Một khi Thái tử kế vị, thiên hạ sẽ hoàn toàn rơi vào tay dòng họ Vương.

Hoàng thượng bị cô lập trong kinh, thế lực các phiên Vương hoàng thất

đã sớm tiêu vong sau chiến loạn phương bắc. Chỉ có chư Vương chốn
Giang Nam năm đó an phận thủ thường, may mắn bảo tồn được lực lượng,
nhưng lại nằm ngoài tầm tay với của kinh thành, xa nhau ngàn dặm.

Chỉ còn một mình Hữu tướng Ôn Tông Thận ủng hộ Hoàng thượng phế

vị, đủ sức chống lại phụ thân trong triều, âm thầm mưu đồ cùng chư Vương
Giang Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.