NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 229

chống lại Vương tộc, cũng là đối thủ nhiều năm của phụ thân. Tôi không
khỏi giãn mặt cười nói, “Vì sao đột nhiên lại nhắc tới Hữu tướng?”.

Thần sắc Tiêu Kỳ lạnh nhạt, xoay người trở về phía sau bàn làm việc,

nghiêng đầu nói, “Hắn đã không còn là Hữu tướng nữa”.

Tôi nhất thời dao động, kinh ngạc hỏi, “Ôn tướng được thăng chức?”.

“Chín ngày trước, Ôn Tông Thận vì phạm tội bị cách chức; bảy ngày

trước, cả nhà họ Ôn bị bắt vào ngục”. Giọng nói Tiêu Kỳ lạnh như sắt,
“Theo như mật hàm được đưa tới thì ba ngày trước là thời điểm hắn bị
chém đầu”.

Tôi đột nhiên lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm phải

tấm bình phong mới dừng lại. Trước mắt hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
Một đại thần khí khái cao ngạo, danh sĩ đương thời, thu phục không biết
bao nhiêu người hôm nay đã là một thi thể nằm trong quan tài gỗ.

Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ gan bàn chân chạy ngược lên, tôi

hoảng hốt, lẩm bẩm nói, “Trong kinh xảy ra chuyện gì? Cô cô, phụ thân,
mẹ,… họ ra sao rồi?”. Nghĩ tới trong kinh có thể có hàng loạt biến cố, lòng
tôi nhất thời rối loạn, tất cả oán niệm đều bị ném lên chín tầng mây, chỉ sợ
người nhà gặp nguy hiểm.

Tiêu Kỳ giơ tay về phía tôi, nhẹ nhàng nói, “Tới đây”.

Tôi để mặc cho chàng nắm tay, giữ lấy khuỷu tay, kinh ngạc đón nhận

ánh mắt chàng. Trong đôi mắt ấy dường như có một sức mạnh kỳ lạ khiến
tôi an tâm, dần dần bình tĩnh lại.

“Những chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, không thể che giấu

mãi được, sau này nàng còn phải đảm đương nhiều việc hơn nữa”. Nụ cười
chàng bình tĩnh, thay tôi vén những sợi tóc mai bay loạn, “Cho dù trời đất
có bị lật tung thì ta vẫn ở đây, không có gì đáng để kinh sợ cả”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.