NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 240

khi, nhưng duy chỉ có lời nói ra từ miệng chàng mới có cảm giác nhẹ tựa
lông hồng, cảm giác đương nhiên là thế.

“Bay qua núi cao kia chính là đại mạc, bốn bề mênh mông cát vàng, các

gò cao nối nhau tạo ra thung lũng, cát chảy xuống khe sâu không thấy đáy.
Hướng về phía bắc hơn mấy trăm dặm nữa mới thấy có ốc đảo, xa hơn một
chút chính là lãnh thổ Đột Quyết”.

Nhìn theo phương hướng chàng chỉ, nghĩ tới sa mạc đầy cát, lòng tôi

không khỏi hứng khởi rung động.

Gió mạnh thổi ào ào bên tai, lay động tà áo choàng lông cừu của chàng,

thổi tóc tôi tung bay.

Chúng tôi nắm giây cương thúc ngựa, đi từ từ chậm rãi, không có thị vệ

đi theo, tạm quên thế sự hỗn loạn. Hai người hai ngựa sóng vai ung dung
dạo chơi trên cánh đồng bình yên rộng lớn này, bầu trời càng cao, ý chí
càng lớn, người càng gần…

Mặt trời cuối ngày phía chân trời tỏa ra những ánh nắng rực rỡ, khiến

cho vạn vật trong trời đất được bao trùm trong ánh kim quang sáng chói.

Nhìn vầng mặt trời đỏ phía xa kia, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng hào

hứng, quay đầu nhướng mày cười với Tiêu Kỳ, “Vương gia đấu thuật cưỡi
ngựa cùng ta một chút được chứ?”.

Tiêu Kỳ cao giọng cười, xiết dây cương dừng ngựa, “Nhường nàng ba

trăm bước!”.

Tôi không đáp lời, trở tay giơ roi, hung hăng quất vào lưng con ngựa đen

huyền chàng đang ngồi trên. Mặc Giao có vẻ như chưa bao giờ bị quất, tính
tình dữ dằn bị kích động, lập tức cất vó tức giận hí vang. Tiêu Kỳ cả kinh,
không đợi chàng ra tay ngăn cản, tôi đã kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa
chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.