dường như dẫn đường cho người đi tới chân trời. Trước kia tôi chưa từng
được biết vùng biên cương hoang dã này có thể rộng bao la tới như vậy,
còn lớn gấp mấy lần khu vực săn bắn hoàng gia. Trời đất rộng rãi, núi sông
hùng tráng, cho dù là nhà đế vương cũng không thể ôm hết vào lòng.
Tiêu Kỳ đưa tôi ra khỏi thành, đến xem vùng đất biên cương bát ngát với
những cánh đồng vô tận, là vùng đất nơi chàng một tay khai thác được.
Mười năm trước, dưới chân tôi là lãnh thổ của Đột Quyết, chốn đồng xanh
phì nhiêu tuyệt đẹp này vẫn bị các tộc người du mục chiếm lấy cho đến khi
Ninh Sóc được bình định, Tiêu Kỳ đại phá Đột Quyết, mở rộng lãnh thổ
thiên triều thêm hơn sáu trăm dặm về phía bắc, chạy tới dưới đỉnh núi Hoắc
Độc.
Lần đầu tiên tôi bị vẻ đẹp của thiên nhiên làm cho rung động, thì ra ở bên
ngoài cung điện đình đài còn có một loại lực lượng khác có khả năng làm
rung động lòng người cao hơn cả thiên uy hoàng gia.
Tiêu Kỳ giơ roi chỉ về phương xa, “Đó chính là núi Hoắc Độc, ngọn núi
cao nhất vùng biên cương phía bắc, trên đỉnh núi vạn năm tuyết đọng, trước
giờ chưa có ai trèo được quá sườn núi. Những người dân du mục già phía
bắc truyền rằng đỉnh núi kia là chỗ ở của thần linh, người phàm không thể
khinh nhờn”.
“Ta chưa từng đến nơi nào cao như vậy”, tôi cất lời cảm thán từ đáy lòng,
vô cùng say mê ngưỡng mộ.
“Ta cũng chỉ từng tới sườn núi”, chàng cảm khái cười một tiếng, nói:
“Sức mạnh duy nhất khiến ta kính sợ trên cõi đời này chính là sức mạnh
của trời đất”.
Đây không phải là lần đầu tiên chàng nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Lúc đầu nghe được tôi cảm giác rất kinh hãi, nhưng giờ đã thấy bình
thường. Nếu là người khác nói thì không khỏi thấy phạm thượng, khinh