“Ôm chặt ta”, giọng nói của chàng trầm thấp bình tĩnh, “Sau này bất luận
thế nào cũng đừng buông tay”.
Tôi bỗng nhiên mở mắt, giật mình cảm thấy sợ hãi, mặc dù xung quanh
yên lặng như thường, nhưng lại có một cơn lạnh buốt thấu xương từ trên
thân thể Tiêu Kỳ truyền tới – sát khí. Tôi đã quá quen thuộc với sát khí, loại
sát khí lúc tuốt đao ra khỏi vỏ của Tiêu Kỳ.
Mặc Giao tựa như đã phát hiện ra điều gì đó, chầm chậm ngừng bước,
cảnh giác vểnh tai nghe ngóng. Kinh Vân đi theo phía sau nó cũng bất an hí
một tiếng.
Tiêu Kỳ ngưng thần giữ kiếm, âm thầm ôm tôi chặt hơn.
Mặc Giao từ từ đi về phía trước, từng tiếng vó ngựa như đập vào lòng.
Chẳng biết từ khi nào mây đã dày đặc che kín bầu trời, gió ẩm như đang
dần dần cuốn tới, trời đêm tháng năm chợt như muốn mưa.
Chúng tôi phi ngựa băng băng dọc theo đồng cỏ, xa xa đã thấy đồi thấp
chập chùng, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn mơ hồ chiếu ra từ những xóm
thôn ngoại ô. Trong bóng đêm lờ mờ xẹt qua những đống cỏ khô thấp lô
nhô dọc theo con đường trước mắt. Tôi âm thầm cảnh giác, càng lúc càng
có dự cảm chẳng lành. Nơi này là vùng quê mênh mông vô tận, dõi mắt tới
nơi đâu cũng thấy không chốn trú nấp. Cho dù một con chim lẻ loi bay qua
không thể tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Kỳ, song nơi này là biên giới, địa
thế biến hóa, những đồi thấp, những đống cỏ khô quanh mình ngăn trở tầm
mắt, tựa như những con dã thú ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi người tới để
tấn công, vô cùng hung hiểm.
Có tiếng sấm trầm thấp vang lên chạy ngang trên bầu trời, gió mỗi lúc
một mạnh, trời sắp mưa.