“Lại đây”, Tiêu Kỳ nắm tay tôi, không nói lời nào đã ôm tôi đặt lên ngựa
chàng, dùng áo khoác lông cừu bao lấy tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn, chàng cũng cúi đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt sâu mà
ấm áp, “Thích nơi này không?”.
“Thích”, tôi mỉm cười đáp lại, “Ta chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy,
cũng đã lâu rồi chưa vui vẻ như vậy”.
Nụ cười trên môi Tiêu Kỳ càng rõ, dịu giọng nói bên tai tôi, “Đợi sau khi
chiến sự kết thúc, ta dẫn nàng đi ngao du tứ phương, xem Đông Hải mênh
mông, Tây Thục hiểm trở, Vân Nam kiều diễm,… Trời đất rộng lớn, non
sông như họa, đẹp hơn rất nhiều những gì nàng có thể tưởng tượng được”.
Chiến sự, đúng là vẫn còn chưa tránh thoát được hai chữ này. Tôi dựa
vào trước ngực chàng, yên lặng thở dài. Cả một đêm này, hai người chúng
tôi không ai nhắc tới chuyện ấy, biết rõ chiến sự sắp tới, vẫn gắng sức
buông hết phiền não phân tranh, chỉ tham lam mong có được nửa ngày
không âu lo.
Tôi nhắm mắt mỉm cười, “Được, đến lúc đó, chúng ta du lịch tứ hải, tìm
một nơi đẹp như trong tranh, xây một căn nhà nhỏ, thức dậy làm việc khi
mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn thì nghỉ ngơi…”. Tiêu Kỳ ôm chặt lấy
tôi, thấp giọng nói bên tai tôi, “Ta sẽ xây một căn nhà đẹp nhất thiên hạ cho
nàng, nơi đó chỉ có hai người chúng ta, ai cũng không thể quấy rầy”.
Tôi nhìn lên trời cao, chỉ cảm thấy màn đêm thật đẹp, cuộc đời này cũng
vô cùng đẹp, đáy mắt bất giác lại ướt.
Cánh tay giữ bên hông tôi bỗng nhiên siết chặt, môi mỏng khẽ chạm vào
bên vành tai, hơi thở ấm áp phả xuống cổ, khiến toàn thân tôi mềm lại,
phảng phất như uống phải rượu nguyên chất. Tôi khẽ run, nhưng không
tránh né, ngửa đầu ra, để mặc đôi môi chàng chạm vào cổ.