Chàng dắt tôi sải bước dưới gió mưa, chạy nhanh trong đêm đen, trời đất
mênh mông một dòng nước, dưới chân bùn văng tung tóe,… Trước mắt mơ
hồ thấy một căn nhà bỏ hoang, ẩn sau một loạt những đống cỏ khô.
Tiêu Kỳ đá mở cửa phòng, gió mạnh cùng mưa lớn ào ào lao thẳng vào
trong phòng, trước mắt đen nhánh, chỉ ngửi thấy mùi thơm của cỏ khô.
Tôi cuống quýt quay người che cửa phòng, tuy chỉ là một cái cửa gỗ rất
mỏng, nhưng ít nhất có thể tạm thời ngăn mưa gió sấm sét ở bên ngoài.
Đây là một trường cỏ khô nuôi ngựa quân đã bị bỏ, Tiêu Kỳ từng tới dò
xét trường cỏ nuôi ngựa, mơ hồ nhớ được căn phòng đơn sơ bị bỏ hoang
nơi này vốn là chốn trực đêm của người trông coi kho. Thích khách nhiều
người, chúng tôi lực ít, Tiêu Kỳ quyết đi thật nhanh, lớn mật bỏ cả ngựa, để
Mặc Giao và Kinh Vân dẫn thích khách rời đi, còn chúng tôi nhờ bóng đêm
che đậy, ẩn thân nơi này. Nước mưa tẩy sạch dấu chân, thích khách lại
không quen địa thế, rất khó tìm được nơi bí mật này.
Tiêu Kỳ thắp sáng cây đánh lửa, sau khi kiểm tra tất cả các cửa sổ đều đã
đóng chặt, phía ngoài không thể nhìn thấy ánh lửa mới lấy củi tới thắp lò
sưởi. Phía bắc khí hậu lạnh, gia đình bình thường đều có lò sưởi, trong căn
nhà này ngoại trừ một chiếc bàn gỗ đơn sơ thì khắp nơi đều chất đầy cỏ
khô.
Tôi dựa vào bàn gỗ kia, thân thể khẽ run, không biết là do lạnh hay là sợ
hãi. Thích khách tạm thời đã bị dẫn đi. Vừa rồi Tiêu Kỳ dốc hết sức đánh
lui mấy kẻ đánh lén lao ra từ phía sau trận mai phục tỉ mỉ, nếu như không
phải có gánh nặng là tôi ở bên cạnh, chàng có lẽ đã có thể giết sạch bọn
chúng… Tôi ngước mắt nhìn về phía chàng, lại đột nhiên chấn động. Chỉ
thấy áo choàng của chàng ướt đẫm, trên người có nước chảy xuống, giọt
nước quanh co rớt xuống sàn nhà, lộ ra màu đỏ sậm dọa người.