NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 265

chỉ cần nghĩ tới lồng ngực ấm áp kiên định phía sau, nghĩ rằng tôi đang ở
cùng chàng, cho dù phía trước có là địa ngục tu la, vực máu vạn trượng tôi
cũng quyết không lùi bước.

Tiếng kim loại giao nhau xung quanh chợt biến mất, mùi máu tanh lại

chưa tản đi, mà tiếng gió mưa dường như mạnh hơn cả khi nãy. Nước mưa
thấm vào ướt tấm áo choàng, dần dần thấm vào áo tôi, ngấm lạnh… Có sự
ấm áp trên cơ thể chàng truyền tới cách chiếc áo choàng, tựa vào trước
ngực chàng, quanh thân vẫn ấm. Tôi ngẩng đầu, lại không mở được mắt ra,
nước mưa và gió mạnh tới tấp táp vào mặt, lông mày và lông mi đã ướt
đẫm.

“Đừng lên tiếng”, cánh tay giữ bên hông tôi của Tiêu Kỳ đột nhiên căng

thẳng, trong chốc lát thân thể tôi đã bị đưa lên không, sau đó được chàng
ôm lấy, lăn xuống.

Chúng tôi ngã trên con đường, phía dưới là cỏ khô mềm mại. Tiêu Kỳ

tung mình đứng lên, ôm tôi nhanh chóng lui vào tránh phía sau đống cỏ.
Mặc Giao và Kinh Vân lại như không để ý thấy chúng tôi đã nhảy xuống,
cứ như vậy chạy nhanh về phía trước tựa tên bắn. Lòng tôi nhất thời lạnh
như băng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa ào ào đạp nước từ phía sau chạy tới,
đuổi theo hai con ngựa.

Tiêu Kỳ không nhúc nhích, cánh tay trái không dời khỏi bên hông tôi dù

chỉ nửa khắc, trước sau vẫn vững vàng ôm lấy tôi. Nước mưa chảy xuống
theo đống cỏ khô, ướt đẫm toàn thân, tôi bất chấp cái lạnh, nín thở vươn tay
bắt lấy tay chàng. Tiêu Kỳ giữ chặt năm ngón tay tôi, yên lặng truyền cho
tôi sức mạnh.

Đợi cho tới khi tiếng vó ngựa đuổi theo đã xa, chàng trầm giọng nói: “Đi

theo ta!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.