Lúc này, Mặc Giao bất chợt có phản ứng, đột ngột nhảy lên như bị sét
đánh, phóng thẳng về phía đám đom đóm sau đống cỏ khô.
Tiếng gió gào thét, mọi thứ trước mắt bay vút như bị cuốn, bên tai là
tiếng thở trấn định không chút nao núng của Tiêu Kỳ, cánh tay chắc vững
vàng giữ lấy tôi, một tay giữ kiếm; kiếm vang lên tiếng rồng gầm, một
luồng ánh sáng như dải lụa lạnh lẽo xẹt qua mở ra cánh cửa màn đêm.
Tiêu Kỳ xuất kiếm, kiếm quang loang loáng chiếu khắp hơn một trượng.
Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy vô số những bóng đen như ma quỷ lao tới.
Trước mắt tối sầm lại, Tiêu Kỳ đột ngột mở áo choàng ra, bao trọn lấy tôi
dưới vòng tay – cảnh cuối cùng nhìn thấy là gót chân của đám hắc y nhân
cùng với những con ngươi rét lạnh lộ ra ngoài mặt nạ, vô số ánh đao như
ánh chớp chém thẳng tới… Kiếm quan đột nhiên tăng vọt, như cắn lấy,
nuốt lấy ánh đao kia, như cuồng phong đảo chiều, càn quét ngàn vạn địch!
Trước mắt hoàn toàn tối đen như mực, tôi không thể nhìn bất cứ thứ gì,
chỉ cảm nhận nơi chóp mũi có một hơi thở ấm nóng. Trong nháy mắt, có
một cái gì đó rất mạnh mẽ bắn tung lên khuôn mặt tôi. Sấm sét lóe sáng,
mưa đột nhiên nặng hạt hơn, Mặc Giao kinh hoàng nhảy lên. Tiếng kiếm,
tiếng gió gào thét vang lên bên tai vô cùng gấp gáp như tiếng mưa kỳ dị lúc
này. Thi thoảng có tiếng kim loại va vào nhau, nhiều hơn là tiếng máu nóng
phun ra tung tóe, tiếng thịt rách xương gãy,… Trải qua trận chiến Hạ Lan,
tôi đã không còn xa lạ với những thanh âm chết chóc này nữa. Mùi máu
tanh nồng tràn ngập trong đêm tối, lao thẳng tới chóp mũi của tôi. Tôi dán
chặt mặt trước ngực Tiêu Kỳ, không hề nhúc nhích mặc dù chiếc áo choàng
của chàng đã bao bọc hoàn toàn lấy thân thể mình. Cách tấm áo, tôi nghe
thấy rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ đầy sức mạnh của chàng.
Mặc Giao ra sức chạy nhanh, giống như bay lên không cưỡi gió. Tôi
không biết nó chạy tới đâu, nhưng bóng tối trước mắt chưa từng làm tôi lo
sợ hay nghi hoặc – có lẽ tôi chưa bao giờ trấn định, ung dung đến như vậy,