NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 263

Chúng tôi phi ngựa băng băng dọc theo đồng cỏ, xa xa đã thấy đồi thấp

chập chùng, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn mơ hồ chiếu ra từ những xóm
thôn ngoại ô. Trong bóng đêm lờ mờ xẹt qua những đống cỏ khô thấp lô
nhô dọc theo con đường trước mắt. Tôi âm thầm cảnh giác, càng lúc càng
có dự cảm chẳng lành. Nơi này là vùng quê mênh mông vô tận, dõi mắt tới
nơi đâu cũng thấy không chốn trú nấp. Cho dù một con chim lẻ loi bay qua
không thể tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Kỳ, song nơi này là biên giới, địa
thế biến hóa, những đồi thấp, những đống cỏ khô quanh mình ngăn trở tầm
mắt, tựa như những con dã thú ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi người tới để
tấn công, vô cùng hung hiểm.

Có tiếng sấm trầm thấp vang lên chạy ngang trên bầu trời, gió mỗi lúc

một mạnh, trời sắp mưa.

Tôi đưa hai tay ôm lấy Tiêu Kỳ, đầu ngón tay chạm phải đầu thú kim loại

gắn trên kiếm, cái lạnh như băng xuyên vào đáy lòng, không hiểu sao lại
khiến tôi thấy an ổn. Mặc Giao đột nhiên dừng lại, cúi đầu phát ra hơi thở
ngắn ngủi đầy vẻ cảnh giác. Tôi nín thở, chỉ cảm thấy Tiêu Kỳ lại ôm tôi
chặt hơn, yên lặng giục ngựa đi về phía trước.

Có hạt mưa lành lạnh rơi xuống làm ướt khuôn mặt. Cuối cùng cũng đã

mưa.

Phía trước, bên tay phải, vài con đom đóm xanh đang bay lượn bỗng

nhiên tản ra.

“Nằm rạp người xuống!”, Tiêu Kỳ bỗng nhiên khẽ quát, ép thân thể tôi

xuống yên ngựa. Tôi không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy một
tiếng rít sắc lạnh chứa đầy sức mạnh lướt qua mặt nhanh như gió. Mồ hôi
lạnh rịn ra khắp thân thể. Tôi biết, vừa mới trong khoảnh khắc, cái chết đã
lướt qua mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.