“Chàng bị thương!”, tôi nhào tới vén áo choàng của chàng lên, luống
cuống bắt được hai cánh tay chàng, đưa mắt quanh thân chàng tìm kiếm vết
thương.
Chàng đè lấy tay tôi, lại vẫn có tâm tư chọc ghẹo tôi, “Sờ cái gì, nam nữ
thụ thụ bất thân”.
Tôi vừa ngẩng đầu, hơi nước đã dâng lên trong hốc mắt, cái gì cũng bất
chấp, hoảng loạn thốt lên, “Sao lại có kiểu đùa như chàng chứ? Có bị
thương không? Có làm sao không?…”. Tiêu Kỳ không nói lời nào, bình
tĩnh nhìn lại tôi. Tôi thấy áo choàng của chàng ướt đẫm, ngoại bào dưới áo
choàng cũng ướt mất một nửa, máu đen loang lổ, không nhìn ra vết thương
ở đâu, nhất thời chân tay cũng mềm nhũn, nhưng cố chấp giữ lấy chàng
không chịu buông.
“Ta không có bị thương”, chàng cúi đầu khẽ nói, giọng mềm nhẹ.
Tôi kìm nén tới đây, nước mắt ào ào rơi xuống, cổ họng nghẹn lại không
nói được gì.
“Là máu của thích khách, giết chết tám chín người, còn dư lại hơn mười
hai người…”, chàng cho là tôi không tin, bận rộn cởi bỏ áo choàng.
Tôi kinh ngạc nhìn lại chàng, không thể thốt nên nửa lời, không biết là
khóc hay là cười, chỉ vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ nỗi sợ hãi.
“Sắc mặt cũng dọa người”, chàng thở dài, mặt tràn đầy ấm áp, “Nha đầu
ngốc, nàng rất sợ ta chết sao?”.
Một chữ chết thốt ra từ miệng chàng khiến lòng tôi chợt căng thẳng. Ngơ
ngác nhìn lại khuôn mặt chàng, giờ khắc này chỉ cảm thấy cho dù trời sập
đất lở, là sống là chết, bất kể thế nào cũng không thể mất đi chàng, mà e là
chỉ cần vừa nghĩ tới thôi trong lòng cũng đau như cắt. Tôi đột nhiên dang
tay ôm chặt lấy chàng, “Nếu như muốn chết, chàng cũng nhất định phải