NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 285

chàng chọc cười, tiện tay ném chiếc gối thêu về phía chàng, sẵng giọng,
“Dù sao chàng cũng không cần, ta không làm”.

Chàng chỉ cười, sau khi tỉ mỉ gấp lại chiếc áo, nhặt chiếc gối đặt lên bàn

mới nghiêm mặt nói, “Không làm tiếp cũng được, ta cứ như vậy mặc, rồi ai
cũng thích thú đến xem A Vũ nhà ta thêu rồng ba chân”.

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, giơ tay muốn đánh chàng, lại bị

chàng vui vẻ ôm lấy đặt trên đùi… Ánh trăng lưỡi câu mờ ảo, tấm rèm sa
mỏng manh như khói sương lay động.

Bên ngoài, ánh bình minh đã chiếu sáng bầu không trung.

Mặt trời vừa lên, tôi tự tay giúp Tiêu Kỳ sửa sang lại búi tóc. Vóc người

chàng quá cao, tôi phải kiễng chân mới có thể giúp chàng buộc lại kim
quan. Chàng ôm lấy eo tôi, dịu dàng cười nói, “Lúc cưới nàng vẫn nghĩ
rằng là đứa bé…”.

Tôi ngẩn ra, vành mắt bất giác nóng lên, bùi ngùi nói, “Đảo mắt ba năm,

cô bé đó đã trưởng thành”.

“Lần này ta sẽ không để nàng đợi quá lâu”, chàng ôm tôi thật chặt, “Một

đường sinh tử bên vách núi ta và nàng đã cùng nhau tới, sau này là họa là
phúc, là sống là chết, chúng ta cùng nhau gánh vác… A Vũ, ta muốn nàng
ghi nhớ, ngày đó là như thế, cả cuộc đời này cũng thế”.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chàng phảng phất như có thể chất chứa buồn

vui cả đời tôi.

Tôi cười, gắng sức gật đầu, nói không nên lời, cố nén nước mắt, không

để cho bản thân rơi lệ.

Ngày đó như thế, cả cuộc đời này cũng thế – từng câu từng chữ này khắc

vào đáy lòng, không thể xóa mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.