NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 284

phụ nhân một cách kỳ diệu, nhìn thì có vẻ như không có gì khác, nhưng lại
có vẻ như cái gì cũng đã khác.

Trằn trọc trên gối, làm sao cũng không ngủ được, tôi nhấc mình đứng

dậy, thấy tấm ngoại bào trên kệ còn chưa thêu xong, bất giác thở dài. Từ
nhỏ tôi đã không chăm chỉ học nữ công, những thứ thêu thùa mất thời gian
đó không tới lượt tôi làm. Bị mẫu thân bắt ép, tôi chỉ qua loa cho xong.
Hôm đó lại không biết vì sao nghe lời Ngọc Tú cầm kim may vá… Tuy
hơn phân nửa là Ngọc Tú làm, chỉ còn hoa văn là để tôi thêu, nhưng hoa
văn hình rồng phiền phức như vậy, không biết bao lâu nữa tôi mới thêu
xong.

Tôi lấy chiếc áo bào mới thêu được một nửa ra, ngơ ngác nhìn một hồi

lâu, lại choàng y phục vào, thắp nến sáng lên, xâu chỉ ngồi thêu.

Bất tri bất giác đã qua canh tư. Tiêu Kỳ còn chưa trở lại, tôi bắt đầu có

chút mệt mỏi, nghĩ nghỉ ngơi một lát rồi sẽ thêu tiếp…

Dưới ánh trăng mờ, tựa hồ như có ai đó muốn lấy chiếc áo bào đi, tôi

bàng hoàng tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Kỳ.

Chàng thấy tôi tỉnh lại liền túm lấy chiếc áo bào, chưa thèm nhìn một cái

nào đã vứt đi, vẻ mặt giận giữ, “Nàng không nghỉ ngơi lại ngồi đây làm
gì?”.

Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc áo bào bị ném xuống đất, trên đó còn một con

rồng chưa thêu xong, nhất thời giận dữ, “Nhặt lên!”.

Tôi chỉ vào chiếc áo choàng, cả giận nói, “Đồ ta thêu cả đêm, chàng nếu

dám ném xuống đất thì sau này đừng mơ ta sẽ làm tiếp cho chàng!”.

“Làm cho ta…”, Tiêu Kỳ sửng sốt, vội khom người nhặt lại, mở ra xem,

bỗng nhiên giật mình không nói nên lời. Tôi bị bộ dạng ngây ngô của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.