NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 290

Ngọc Tú mang một chiếc áo lông nhung tới choàng trên vai tôi.

Tống Hoài n vẫn im lặng đi theo phía sau chúng tôi lúc này lại mở miệng

nói: “Đêm lạnh đường dài, mong Vương phi bảo trọng”.

Tôi bỗng nhiên dừng chân, trong lòng thoáng động.

Mượn ánh sáng cuối cùng của buổi chiều, tôi nghiêng đầu nhìn lại hắn.

Vị tướng quân trẻ tuổi này gầy, cao ngất, trong vẻ anh khí không thiếu sự
ôn nhã, luôn luôn khiến tôi có cảm giác thân thiết. Ở Ninh Sóc, tôi từng có
vài lần chỉ gặp qua hắn, mấy ngày nay lại bận rộn lên đường nên cũng chưa
từng cẩn thận nhìn qua gương mặt hắn. Lúc này nhìn kỹ, chỉ thấy gương
mặt tuấn lãng này cho tôi cảm giác như đã gặp ở đâu đó.

Điều làm tôi kinh ngạc hơn là câu hắn vừa nói, dường như tôi đã từng

nghe rồi.

Thấy tôi dừng chân nhìn lại, sắc mặt Tống Hoài n căng thẳng hơn, cúi

đầu yên lặng không nói, như thể gặp đại địch.

Tôi nhướng mày cười một tiếng, ngân nga nói, “Trông Tống Tướng quân

có vẻ quen mặt?”.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng về phía tôi.

Ánh mắt này xuyên vào trí nhớ của tôi. Rất lâu trước đây hình như cũng
từng có người dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi…

“Là ngươi?”, tôi bỗng thốt lên, “Đêm thành thân hôm đó, người xông

vào động phòng hẳn là ngươi?”.

Hai gò má Tống Hoài n bừng đỏ, trong ánh mắt xuất hiện luồng sáng

khác lạ, mở miệng tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.