NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 298

Phía ngoài truyền tới tiếng hỏi thăm lo lắng của Ngô Khiêm, Tống Hoài

n đã đi tới phía trước xa giá.

Tôi đẩy Ngọc Tú ra, cắn răng nói: “Phải hết sức cẩn thận, không thể để

Ngô Khiêm thấy nghi ngờ”.

Khuôn mặt nhỏ bé của Ngọc Tú thoáng tái nhợt, nhưng thần sắc trấn

định, thản nhiên gật đầu, xoay người đi, buông tấm rèm xuống.

Tôi không nhìn thấy phản ứng của mọi người, chỉ nghe thấy giọng nói

vững vàng của nàng tròn trịa như thường, “Vương phi cũng không bị bệnh
gì nặng, chỉ là đi đường mệt mỏi, phân phó xa giá mau tới hành quán, hiện
tại khởi hành đi…”.

Không biết Ngọc Tú dùng cách gì mà có thể truyền lời cho Tống Hoài n

dưới sự giám sát của Ngô Khiêm. Trước mắt, tôi cũng không cố được gì
nhiều, chỉ cầu Tống Hoài n có thể chọn đúng thời cơ, một lần thành công,
bởi một khi giao chiến sẽ có hy sinh, tất phải có người nhanh chóng ra khỏi
thành báo tin cho Tiêu Kỳ.

Đại đội nhân mã, xa giá được bảo vệ nghiêm ngặt khiến dân chúng tranh

giành nhìn xem hai bên đường, càng đi về phía trước, đám người càng
đông, cơ hồ vây con đường tới mức nước chảy không lọt. Ngô Khiêm tự
mình lĩnh đám hộ vệ vũ trang đi trước mở đường, Tống Hoài n cùng năm
trăm tinh vệ theo sát phía sau tôi…

Đã tới chốn phồn hoa nhất trong thành Huy Châu, ánh đèn sáng rực,

người người tấp nập.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất, nhưng mãi không thấy bên ngoài có

động tĩnh gì. Tôi ở trong xa giá đứng ngồi không yên, trong lòng căng
thẳng, mồ hôi úa ra trên lòng bàn tay càng lúc càng nhiều. Nếu như đợi
thêm nữa mà không động thủ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.