NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 299

Bỗng nhiên có một tiếng gào to, tựa như sấm chớp lóe sáng…

“Thứ sử Huy Châu Ngô Khiêm mưu phản, tất cả thiết vệ dưới trướng Dự

Chương Vương nghe mệnh, bắt Ngô Khiêm lại!”.

Một tiếng gào to này giống như sấm sét giữa trời quang đánh xuống.

Trong khoảnh khắc chợt có thay đổi lớn, năm trăm thiết kỵ đồng loạt rút

kiếm ra khỏi vỏ, hành động nhanh như cắt.

Ngựa hí, tiếng người sợ hãi kêu gào nhất loạt vang lên.

Thân vệ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, kỵ binh đã tới trước mặt, ánh

đao sáng loáng phá vỡ bóng đêm.

Chỉ nghe thấy Ngô Khiêm mất hồn lạc vía hô: “Người đâu, mau tới – bắt

loạn đảng!”.

Thường dân trên phố không chút phòng bị không khỏi vô cùng hoảng sợ,

vội vã tháo chạy, đường phố chật cứng xe ngựa trong nháy mắt biến thành
chốn giết chóc. Quân đội Huy Châu xưa nay quen sống an nhàn sung sướng
phải đối mặt với đội quân thiết kỵ hùng mạnh, không có sức lực chống đỡ,
liên tục bại lui, trận thế còn chưa kịp thấy rõ đã rơi xuống dưới gót sắt, như
cỏ mềm ngã rạp… Đường phố trong thành chật hẹp, đại quân theo phía sau
nhất thời không có cách nào tiến lên đây, mỗi lúc lại càng bị đám đông hốt
hoảng bỏ trốn tách ra, lâm vào hỗn loạn.

Bốn phía xa giá là thân binh của Ngô Khiêm, ở trước biến loạn trở nên

rối rắm, không rảnh chú ý tới tôi. Ngọc Tú chạy lên xe, che trước thân thể
tôi, toàn thân run rẩy nhưng vẫn nói với tôi: “Vương phi đừng sợ, có nô tỳ
ở đây!”.

Tôi mạnh mẽ ôm nàng bên mình, hai người nương tựa cùng một chỗ,

xung quanh là loạn quân chém giết, tiếng hô rung trời… Tôi nín thở không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.