NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 340

Kiếm Liên không chút nghĩ ngợi, giọng nói đã có phần hàm chứa tức

giận, lớn tiếng nói với tôi: “Mời Vương phi thu lại”.

Tôi đưa mắt nhìn vẻ mặt kiên cường của hắn, trong lòng hiểu rõ.

“Ngô phu nhân nói không sai, Kiếm tướng quân quả nhiên là quân tử lỗi

lạc”, tôi vén rèm ra, mỉm cười đứng trước mặt hắn. Kiếm Liên ngơ ngẩn,
ánh mắt sáng ngời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm giao vòng tay cho Ngọc
Tú.

“Vương phi khen nhầm, mạt tướng thẹn không dám nhận”. Hắn cúi đầu

hành lễ với tôi, thấp giọng nói, “Vương phi không cần lo lắng, mạt tướng
mặc dù địa vị thấp sức lực mỏng nhưng sẽ dốc hết khả năng bảo vệ sự an
toàn của Vương phi”.

“Thật sao?”, tôi cười cười, đột nhiên giận tái mặt, “Ngươi thân là tướng

lĩnh triều đình, mà không cống hiến vì nước, ngược lại gia nhập vào quân
phản loạn, đó là bất trung; đã đầu quân cho Ngô Khiêm mà còn làm trái
quân lệnh, âm thầm bảo vệ ta, đây là bất nghĩa. Đường đường nam nhi bảy
thước, một thân đầy bản lĩnh, tại sao lại làm chuyện bất trung bất nghĩa?”.

Lời tôi chưa dứt, sắc mặt Kiếm Liên đã sớm đại biến, gân xanh trên trán

nổi rõ, gương mặt đỏ lên.

Ngọc Tú kinh hãi tới xanh cả mặt, liên tục dùng ánh mắt nhắc nhở tôi

đừng chọc giận Kiếm Liên, còn làm động tác thể hiện sẽ nguy hiểm. Tôi
làm như không thấy, lạnh lùng đưa mắt nhìn Kiếm Liên, thấy hắn cúi đầu
đè chuôi kiếm lại, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, cả người cũng
lạnh cứng.

Một hồi giằng co rất lâu, dài tựa đêm lạnh.

Hắn khàn giọng mở miệng, từng chữ từng chữ như bắn ra: “Vương phi

nói không sai, Kiếm Liên chưa có ý chí đền nợ nước, hành động cũng là bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.