NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 341

trung bất nghĩa, bản thân đáng vứt bỏ. Mỗi người có mệnh riêng, hiện giờ
quay đầu đã muộn, Kiếm Liên không còn sự lựa chọn… Mong Vương phi
thứ tội!”.

Lời vừa nói ra, hắn không còn che giấu được vẻ bối rối, vội vàng ngẩng

đầu đứng dậy, quay người sải bước đi.

“Mệnh do trời, việc do người, nếu như ngươi thực sự nguyện ý quay đầu

lại, không bao giờ là muộn”. Tôi nhìn bóng lưng hắn, từ từ nói.

Bước chân hắn hơi chậm lại, thân hình có chút sững sờ.

“Dự Chương Vương trọng dụng người tài, không để ý tới xuất thân, tuấn

kiệt anh hùng hỗ trợ lẫn nhau. Ngươi ở dưới bóng Ngô Khiêm nhiều năm,
đến nay vẫn là vô tích sự…”, tôi lớn tiếng trách cứ, không cho hắn bất kỳ
con đường phản bác nào, “Chẳng lẽ tướng quân mười năm mài kiếm, còn
chưa sải chân ra chiến trường nửa bước đã tương tàn đồng bào? Lúc trước
Ngô phu nhân nói ngươi kính trọng Dự Chương Vương, mong được đầu
quân cho Dự Chương Vương, hiện nay đại quân của Dự Chương Vương
gặp nguy, ngươi lại muốn đối địch với Dự Chương Vương sao?”.

Kiếm Liên ngừng bước, bóng lưng cao ngất cứng ngắc như đá, nghe

được câu cuối cùng của tôi, vai lại càng run hơn.

Nếu như dùng lợi, dùng lý, dùng nghĩa mà không thể làm dao động suy

nghĩ của hắn, tôi cũng hết cách.

Nhìn bóng lưng không nhúc nhích kia, lòng bày tay tôi khẽ rỉ mồ hôi. Tôi

biết cơ hội chuyển ngược tình thế nằm ở người này, nếu như lúc này không
thể đả động hắn, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa. Phụ thân đã nói,
phàm là người thì đều có nhược điểm… Mà tôi không quen không biết
Kiếm Liên này, chỉ có nghe nói hắn sùng kính Tiêu Kỳ, một lòng muốn lập
công vệ quốc, khổ nỗi có tài nhưng không gặp thời. Đây là nhược điểm của
hắn, là cái duy nhất tôi có thể đánh bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.