NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 342

Tôi thở dài, “Thành ma thành Phật, hoặc lấy hoặc bỏ, chỉ ở một suy nghĩ

mà thôi”.

“Rắc” một tiếng, chuôi kiếm như thể do bị hắn nắm lấy quá sức mà gãy,

tiếng vang này khiến tôi cả kinh.

Kiếm Liên xoay người, bình tĩnh nhìn lại tôi, tôi chấn động, cổ họng có

chút nghẹn.

Phảng phất như dây cung kéo căng được buông ra, lòng tôi thả lỏng,

nhưng mồ hôi lạnh phía sau lưng lại ướt thấm quần áo.

“Ta chỉ nói được đến thế, Kiếm Tướng quân tự thu xếp cho ổn”, tôi hơi

hạ thấp người, xoay mình tiến vào phía sau rèm, để lại hắn ngây người tại
chỗ.

Đi vào bên trong, tôi vội vàng ôm ngực, chỉ sợ hơi thở dồn dập sẽ để lộ

sự lo lắng của mình.

Qua một hồi lâu tôi mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ra khỏi

phòng, dần dần đi xa, ngay cả lời cáo lui cũng quên luôn. Tôi dựa bình
phong, lúc này mới thở dài một hơi, cười một tiếng với Ngọc Tú, “Có lẽ
chúng ta được cứu rồi”.

Ngọc Tú liên tục vỗ ngực, “Dọa chết người, Vương phi… người sao có

thể cả gan như vậy, nếu như làm hắn trở mặt thì sao?”.

Tôi thở dài: “Dù sao cũng đã đến đường cùng, không bằng buông tay

đánh cược một lần”.

“Người đó có thực sự đáng tin?”, Ngọc Tú lo sợ mở miệng, vẻ mặt sầu

khổ, “Trước mắt Tống tướng quân sống chết chưa rõ, nơi này tính riêng thị
nữ theo hầu đã hơn mười người, quân coi giữ bên ngoài lại nhiều như
vậy…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.