NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 343

Tôi trầm mặc, vừa rồi thử thăm dò thuyết phục Kiếm Liên, tôi cũng

không nắm chắc được nửa phần thắng, trong lòng bàn tay chỉ có mồ hôi.
Kiếm Liên kia nhiều tuổi hơn tôi, cũng là người cầm quân, há có thể bị một
cô gái nho nhỏ đả động, đâu thể bị vài lời vừa rồi của tôi làm thay đổi? Nơi
dựa dẫm của tôi chỉ có hai, một là hắn ý chí không kiên định, hai là Tiêu
Kỳ uy danh hiển hách.

Đối với một tướng lĩnh hèn mọn nhiệt huyết còn trẻ tuổi, cái tên Dự

Chương Vương hẳn đã là một thần thoại không thể dao động.

Trước đó tôi dùng tài vật dò xét, nếu như hắn là kẻ tham lam, nhất định

không thể tin tưởng được. May mà người này nhân phẩm đoan hậu, tâm tư
kín đáo, nếu có thể cho tôi sử dụng, hẳn là nhân tài khó có được… Vừa rồi
thấy hắn dao động, tôi liền kịp thời dừng lại, nếu như khuyên nhủ hắn quá
gấp, sợ là sẽ khơi ra mâu thuẫn trong lòng hắn, biến thành chuyện xấu.

Cơn sốt do nhiễm lạnh còn chưa giảm, lại bị một phen căng thẳng, tôi

không khỏi mệt mỏi rã rời. Ngọc Tú vội vàng giúp tôi nằm ngủ, còn sợ tôi
ngủ không yên nên mang chăn gối bên ngoài vào phòng trông coi.

Vừa nằm xuống tôi liền ngẩn ngơ, loáng thoáng thấy một con ngựa tuyệt

trần tiến tới, trên lưng là cẩm y thiếu niên tuấn nhã vui vẻ – ca ca đang cưỡi
con ngựa cô cô ban thưởng đắc ý phi tới. Lại thấy phụ thân lạnh lùng chắp
tay nói: “Thuần phục ngựa thì dễ, thuần phục người thì khó, ngựa mạnh
cũng như lương tướng, con đã ngộ ra được đạo thuần phục lòng người
chưa?”.

Bên tai như mơ hồ nghe thấy tiếng hỏi của phụ thân: “Con đã ngộ ra

được đạo thuần phục lòng người chưa?”.

Tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, dường như được trở lại những ngày còn ở

nhà, có thể kéo ống tay áo cha làm nũng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.