NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 39

Cô cô không cười nữa, ánh mắt thâm thúy phức tạp, trong vẻ yêu thương

còn chen lẫn chút đau đớn, “Con đã lớn như vậy, nhưng mà chỉ e không
biết oan ức thực sự là gì”.

Tôi kinh ngạc nhìn cô cô, không nói nên lời.

Cô cô buông mắt cười một tiếng, nụ cười ảm đạm, “Lúc còn nhỏ, cô cô

cũng giống con, không biết sầu lo, được người thân nuông chiều, bảo vệ…
Song, có một ngày, chúng ta nhất định phải gánh vác vận mệnh của mình,
không thể vĩnh viễn được gia tộc che chở”.

Nhìn ánh mắt bức người của cô cô, tôi sợ sệt không nói nhưng trong lòng

lại rối bời.

Cô cô nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói lạnh lẽo, “Nếu có một ngày con

phải chịu oan ức lớn, phải buông tha những gì mình yêu quý nhất, đi làm
một chuyện con không thích, thậm chí phải hy sinh thật nhiều, A Vũ, con
có bằng lòng hay không?”.

Lòng tôi giật nảy, toàn thân lạnh run, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, rối

như tơ vò.

“Trả lời ta”, cô cô không để cho tôi do dự.

Tôi cắn môi, ngước nhìn cô cô, “Chuyện đó còn phải xem đó là việc gì,

có quan trọng hơn những gì mình yêu quý nhất không”.

Ánh mắt cô cô sâu lạnh như nước, “Thứ yêu quý nhất của mỗi người

không giống nhau, cái nào là trân trọng nhất, cái nào là đáng giá nhất
chứ?”.

Ánh mắt cô cô dừng thật lâu ở tôi, phảng phất như xuyên qua cả tôi,

hướng về thời gian xa xa, “Ta cũng từng có thứ mình trân quý nhất, đó từng
là hạnh phúc và bi thương lớn nhất trong sinh mệnh… Nhưng hạnh phúc và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.