NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 40

bi thương ấy cũng chỉ là hạnh phúc và bi thương của một mình ta. Nói
khách quan, còn có một việc sâu hơn, nặng hơn mà ta không có cách nào
trốn tránh hay bỏ qua, đó chính là trách nhiệm đối với vinh quang của gia
tộc”.

“Trách nhiệm đối với vinh quang của gia tộc…”, tôi như bị đòn nặng

giáng xuống, trong lòng hoảng hốt, không ngừng kích động.

Trong mắt cô cô mơ hồ ngấn lệ, lại vô cùng kiên định.

“Năm đó chiến sự vừa xong, trong triều phe phái mọc lên như nấm, tứ

đại thế gia đều không ai nhường ai. Huynh trưởng của ta lấy đệ nhất tài tử
đương thời, chính là mẫu thân con Tấn Mẫn Trưởng Công chúa, đạt được
vinh quang tối cao. Muội muội ta gả cho Khánh Dương Vương quyền cao
trong quân, mà ta phải trở thành Thái tử phi, tương lai chấp chưởng lục
cung, mới có thể đảm bảo quyền uy trong triều của Vương tộc, áp đảo Tạ
gia, cho tộc nhân có thể bình yên hưởng vinh hoa”.

Tôi cũng không biết, cha mẹ cẩm tú nhân duyên, cô cô mẫu nghi thiên hạ

lại ẩn chứa nỗi đau xót này.

Trong chốc lát, trước mắt tối tăm, quỳnh hoa tiên cảnh trong lòng tôi

chợt mất đi màu sắc, biến thành một màu xám tro.

Mười lăm năm qua, lưu ly huyễn cảnh hoàn mỹ vô khuyết của tôi lần đầu

tiên nứt ra.

Tôi không dám nghe nữa, không dám nữa.

Nhưng lưu ly một khi đã có vết nứt sẽ dần dần vỡ ra cho đến khi tan nát.

Cô cô đứng dậy, bước gần đến tôi, đưa mắt nhìn thẳng tôi, cất lời không

ngừng, “Chúng ta từ khi sinh ra đã được bao phủ trong hào quang, lớn lên
cũng trong vinh hoa, trong thiên hạ ngoại trừ công chúa ra thì nữ nhi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.