NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 390

Trong lòng tôi xúc động, mỉm cười xoay người nói với Tống Hoài n:

“Tống tướng quân xin mời đi theo ta”.

Rời xa vợ chồng họ mấy trượng rồi, tôi mới dừng bước ngoảnh lại, hơi

cười với Tống Hoài n, “Để cho hai người họ có không gian riêng”.

Tống Hoài n mỉm cười không nói gì, liếc nhìn tôi một cái thật sâu rồi cụp

mi.

Ba ngày vừa qua, tôi luôn cố ý tránh, mỗi ngày ngoại trừ lúc thương nghị

chuyện quan trọng thì không gặp mặt hắn. Mỗi khi có việc vặt tôi đều sai
Ngọc Tú lui tới truyền lời. Nàng trước giờ mỗi lần nhắc tới Tống tướng
quân đều mặt mày hớn hở, lúc này Tống Hoài n đứng ngay trước mặt, nàng
lại cúi đầu đứng sau tôi, ngay cả liếc cũng không dám liếc hắn một cái.
Tình cảm thiếu niên, ai cũng thế.

Chiến sự sắp nổ ra, tôi lại bị tình cảm của phu thê Kiếm Liên và tâm tư

của Ngọc Tú làm cảm động.

Tống Hoài n cũng khẽ mỉm cười, ngưng thần nhìn ra mặt sông, không

nhắc tới chiến sự nửa chữ, dường như không muốn quấy nhiễu sự yên lặng
chốc lát chốn này.

Tĩnh mịch một lúc lâu cho đến khi Ngọc Tú lên tiếng phá vỡ sự yên lặng,

“Mặt sông đã có sương mù rồi, Vương phi có muốn khoác thêm áo
không?”.

Tôi lắc đầu, lại thấy trên mặt sông quả thực đã ngập dày sương khói, tựa

như có tấm lụa ngũ sắc mỏng bao phủ lên mặt nước, chậm rãi lưu động.

“Qua hai canh giờ nữa chính là lúc mặt sông có nhiều sương mù nhất”.

Tống Hoài n cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ tiêu điều, “Đó chính là thời
cơ tốt nhất để công thành. Nếu qua giờ Dần mà không thấy quân địch đột
kích thì chúng ta sẽ chống chọi được thêm một ngày nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.