NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 397

Lúc này nghĩ tới, đêm hôm đó quả thực vô cùng nguy hiểm, trong lòng

tôi cũng cảm thấy sợ nhưng vẫn cứng đầu nói: “Nhưng cuối cùng chúng ta
đã thắng”.

“Thắng thì sao chứ?”, Tiêu Kỳ đột nhiên nổi giận, “Tiêu mỗ thân trải qua

trăm trận chiến, chiến thắng còn thiếu sao? Thắng được một Huy Châu thì
thế nào? Nhưng nếu thua mất nàng, ta đi đâu tìm một Vương Huyên nữa?
Ngay cả thua một vạn Huy Châu cũng không thể…”.

Chàng tức giận nhìn tôi, một câu đến khóe miệng lại không nói ra.

“Cũng không thể cái gì?”, trong lòng tôi đã biết rất rõ nhưng vẫn nhẹ

giọng hỏi chàng, nụ cười đã không kìm được mà hé trên môi.

Tiêu Kỳ trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, mạnh mẽ ôm

chặt tôi, cằm chạm xuống bên gáy, “Cũng không thể… thua mất nàng”.

Lời ngọt ngào như vậy được chàng nói ra có cảm giác như muôn phần

khó khăn, muôn phần nặng nề.

Tôi cười thành tiếng, đặt tay lên đầu vai chàng, nước mắt bất giác trào ra.

“Dọc đường ta chỉ muốn lôi nàng tới lấy roi quất một trận! Ai bảo nàng

dám to gan làm loạn!”, chàng cười khổ, “Càng tới gần Huy Châu lại càng
sợ… Chỉ cần nghĩ tới nếu như nàng gặp bất trắc gì, ta sẽ san bằng cái thành
này, bắt toàn quân Kiển Trữ Vương tuẫn táng!”.

Tôi vịn vạt áo chàng, chỉ cười, vừa cười vừa len lén lau đi nước mắt,

nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Chàng cúi đầu liếc nhìn vạt áo trước của mình, dở khóc dở cười,

“Nàng…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.