NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 399

Đột nhiên thức tỉnh, toan gọi chàng dậy, lại thấy bên gối trống trơn

không còn ai.

Bóng đêm đã phủ sâu bên ngoài, thì ra tôi đã ngủ lâu đến vậy, thậm chí

Tiêu Kỳ rời đi lúc nào cũng không hay.

Cơ hồ như cả ngày hôm nay tôi chỉ có ngủ, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Ăn bữa tối qua loa, tôi trang điểm nhẹ, mang theo áo khoác ngoài đi về
phía tường thành. Suốt dọc đường đi Ngọc Tú đều cười hì hì trêu ghẹo tôi,
xem ra nàng càng ngày càng lớn mật.

Đi lên thành lâu, xa xa đã thấy chàng mặc áo giáp đeo kiếm dẫn theo một

số tướng lĩnh đi tuần sát phòng ngự ban đêm.

Tôi chậm rãi đến gần, chỉ sợ phá ngang họ nghị sự, vội vàng bảo thị vệ

không được lên tiếng, lẳng lặng đứng cách đó một đoạn không xa.

Thân hình Tiêu Kỳ cao ngất, đứng giữa một đám tướng lĩnh khôi ngô mà

vẫn chói mắt vô cùng.

Lúc này trên tường thành đèn đuốc sáng rực chiếu rõ cảnh tượng hỗn độn

bên dưới: dân phu sửa chữa, chế tạo thuyền chiến bên bờ sông bận rộn
không nghỉ, quân sĩ xây dựng phòng trận không ngừng lui tới. Binh lính
tuần tra qua lại tấp nập, thi thoảng lại có người bắn hỏa tiễn về phía mặt
sông rộng, dựa vào ánh lửa để xem tình hình trên sông. Tình trạng hiện giờ
còn rối ren hơn thường ngày, như thể đang phô trương thanh thế.

Tôi nhíu mày trầm ngâm, nhất thời không nghĩ ra đây là do đâu. Trong

lúc đang suy tư chợt nghe thấy một giọng nói hào sảng quát về phía này,
“Kẻ nào đang ở đây?”.

Tôi cả kinh. Là một đại tướng đứng bên cạnh Tiêu Kỳ phát hiện ra tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.