NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 398

Trong phòng dần dần tối đi, ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông dày.

Không ngờ tôi ngủ một giấc tới thẳng chiều tối.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của chàng, nghĩ tới chàng vừa vào thành đã bận

rộn trăm việc, nào là bố trí quân vụ, chỉnh đốn phòng thủ, e là đã bận bịu
suốt một ngày.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Mắt đỏ thế này rồi, nghỉ ngơi đi thôi”.

Tiêu Kỳ cười cười, “Ta đúng là rất mệt”.

Tôi vội vàng đứng dậy xuống giường, gọi thị nữ mang nước nóng trà

nóng vào, vừa vắt khăn cho chàng rửa mặt vừa cười nói, “Thiếp thân hầu
hạ Vương gia đi ngủ”.

“Vương phi hiền lương”. Tiêu Kỳ lười biếng bật cười, rửa mặt xong liền

nằm xuống ngay.

Tôi vội vàng kéo chàng, “Nào có ai mặc nguyên y phục đi ngủ?”.

“Đầu thành binh không cởi giáp, chốn khuê các há có thể cởi y phục ngủ

yên?”, chàng vẫn còn tâm tư trêu chọc tôi, kéo tôi lên giường, dịu dàng nói,
“Nằm cùng ta một lát, nửa canh giờ sau đánh thức ta dậy”.

Tôi đành gật đầu, kéo chăn đắp cho chàng.

Đang muốn nói chuyện với chàng lại nghe thấy hơi thở đều đều của

chàng. Chàng đã ngủ say sưa, môi mỏng vẫn còn vương nụ cười, vết nhăn
trên đôi mày hơi giãn ra. Tay chàng ôm chặt bên hông tôi, ngủ say rồi vẫn
không chịu buông. Tôi không dám cử động chút nào, chỉ sợ làm chàng tỉnh.
Nằm trong lồng ngực chàng, lẳng lặng đưa mắt nhìn gương mặt chàng, chỉ
cảm thấy nhìn một đời một kiếp này cũng không đủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.