NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 411

Sáng sớm ngày mai đại quân khởi hành nam chinh, lần này đi không biết

con đường phía trước thế nào, cũng không biết ngày nào mới được về lại.

Chậm rãi bước trên hành lang quen thuộc, nhìn hoa lá cây cỏ tươi tốt, đặt

mình trong chốn khi xưa đã ở ba năm mà có cảm giác như đã cách xa cả
một thế hệ. Tiểu Quận chúa thích đi chân trần, mỗi lần say rượu đều ngủ
gục dưới tán cây, khi nhàn rỗi thì thầm với hoa cỏ, lúc buồn ngắm mưa cảm
thán kia giờ đã không còn nữa.

Tôi trở lại thư phòng, thoáng nhớ tới những lúc đánh cờ với Cẩm Nhi…

Hỏi thăm hết vú già, quản sự trong hành quán, ai cũng nói sau khi tôi gặp
nạn, Cẩm Nhi cũng bặt vô âm tín, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Cẩm Nhi, cô nương cười nói tự nhiên kia, thực sự đã hương tiêu ngọc

vẫn* sao?

*Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ cái chết của người con

gái đẹp.

Đứng trước bàn gương tại nơi Cẩm Nhi vẫn thường trang điểm cho tôi,

tôi ảm nhiên thất thần, đưa bàn tay lên chạm vào mặt kính lạnh lẽo, chạm
tới cô gái trong gương kia – quen thuộc như vậy, nhưng mặt mày lại xa lạ,
nơi đáy mắt chỉ có vẻ âm u vô tận.

Trên đường tới Huy Châu, Tiêu Kỳ đã nhận được mật báo xác thực rằng

mẫu thân tôi đã quay trở về kinh. Chàng cho tôi thanh đoản kiếm tùy thân
chàng vẫn mang nhiều năm, lại chọn ra vài người đáng tin cậy nhất trong
đám hạ nhân làm thị nữ hầu hạ tôi. Đi chinh chiến sa trường, chúng tôi
cùng nhau nhìn máu nóng tưới lưỡi gươm, đêm khuya cùng thắp đèn, sinh
tử thắng bại cũng là hai người cùng nhau gánh vác, không ai tự ý rời đi cả.

Trở lại phủ nha, chúng tướng đã tản mát gần hết, lại thấy Bàng Qúy vội

vã chào đón, “Vương phi nửa đêm ra ngoài, Vương gia rất lo lắng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.